Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 123 : Lục Tuấn Ngạn, anh buông tha tôi đi

Ngày đăng: 12:33 30/04/20


Giống như có quả bom nổ mạnh trong đầu, anh ta giận dữ gào lên với Mộ Niệm Đồng, "Được, tốt lắm! Mộ Niệm Đồng! Cô chẳng những phản bội tôi, quan hệ bất chính với người đàn ông khác, thế mà còn lừa dối đồng nghiệp khác, nói cái tên đàn ông kia mới là chồng của mình! Thế tôi đây là gì!? Tôi tính là cái gì!?"



"Lục Tuấn Ngạn, anh không biết rằng dáng vẻ nổi giận đùng đùng này của anh, giống một người vợ bị vứt bỏ hay không?"



Mộ Niệm Đồng lạnh lùng nhắc nhở anh ta, "Đừng làm mất phong độ của mình."



"Vứt con mẹ nó cái phong độ ấy đi!"



Còn muốn phong độ cái gì!?



Mặt mũi anh ta, đều bị cô vứt đi hết rồi.



Càng ngày càng có nhiều người vây quanh ở cửa, đại đa số đều là đồng nghiệp trong bệnh viện.



Hà Viện Viện và những đồng nghiệp khác, đối với chuyện xảy ra đêm qua, còn không nói tới, bởi vì Hà Viện Viện cho rằng, chuyện bị đuổi ra khỏi Thành Bách Quốc Tế, còn bị kéo vào sổ đen, đều không phải là chuyện gì vẻ vang!



Tất cả mọi người trong bệnh viện đều không biết chuyện của Mộ Niệm Đồng và Lục Cảnh Kiều lúc đó, nhưng mà hiện giờ nghe được Lục Tuấn Ngạn lên án cô ngoại tình phản bội anh ta, biết được Lục Tuấn Ngạn là chồng danh chính ngôn thuận của cô, suýt nữa thì rớt tròng mắt!



Hàn Tĩnh Y nghe đến không hiểu ra sao, có chút không rõ quan hệ!
Nhưng mà, vì sao Mộ Niệm Đồng lại thân mật như vậy với Lục Cảnh Kiều?



Hà Viện Viện phản ứng nhanh nhất, cô ta hiển nhiên nhận ra Lục Tuấn Ngạn, nghe qua liền hiểu được kỳ lạ trong đó, trên mặt lập tức hiên lên biểu tình vô tội, "Đồng Đồng, đây là chồng cô sao!? Cô kết hôn với cậu Lục, gạt toàn bộ mọi người trong bệnh viện thì thôi! Nhưng cô không thể lừa gạt chồng mình, làm trò với Lục Cảnh Kiều ở trước mặt nhiều người như vậy, em em anh anh, nếu là truyền ra ngoài, không phải sẽ nói rằng vợ của Lục Tuấn Ngạn ngoại tình sao?! Khó trách cậu Lục tức giận như vậy, đã là đàn ông, đều không thể chấp nhận vợ mình thân mật với người đàn ông khác ở bên ngoài được!"



Lục Tuấn Ngạn nghe được lời cô ta, mạnh mẽ quay đầu sang, ánh mắt hung ác, "Cô nói cái gì?"



Hà Viện Viện bị ánh mắt như hổ như sói của anh ta dọa sợ tới mức lui về sau hai bước, Lục Tuấn Ngạn lại bước tới, kéo lấy cổ tay cô ta, lặp lại lần thứ hai, "Cô lặp lại lần nữa!"



"Nói...... Nói gì nha?"



"Cô ta cùng Lục Cảnh Kiều anh anh em em? Chuyện khi nào!"



Hà Viện Viện bị anh ta nắm cổ tay phát đau, nhíu nhíu mày, lập tức nói, "Chuyện tối hôm qua! Chúng tôi đều tận mắt chứng kiến, vợ của anh, cùng Lục Cảnh Kiều.......A không, cùng tổng giám đốc Lục ở cùng một chỗ, dáng vẻ rất thân mật. Giám đốc Lục ôm lấy cô ấy, còn hôn môi cô, cuối cùng hai người lên một chiếc xe rồi rời đi, cũng không biết đi nơi nào....."



Hà Viện Viện càng nói, giọng càng ngày càng bé, bởi vì cô ta trông thấy sát khí trong mắt Lục Tuấn Ngạn, càng ngày càng dâng lên.....



Giống như con mãnh thú và dòng nước lũ.



Mộ Niệm Đồng nắm chặt tay thành quyền, có một loại cảm giác nhục nhã hết sức bao phủ lấy cô.



Bỗng nhiên cô bình thản nói, "Lục Tuấn Ngạn, anh buông tha cho tôi đi."