Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 15 : Đừng đụng vào tôi, bẩn

Ngày đăng: 12:32 30/04/20


Nghe thấy tiếng bàn tán bên ngoài, người Mộ Niệm Đồng cứng lại. Cô ngẩng đầu, giấy tiếp theo liền thấy Lục Tuấn Ngạn xuất hiện ở cửa trong bộ tây trang phẳng phiu. Anh ta còn cố ý gõ cửa rồi nhướng mày hỏi: “Bác sĩ Mộ, tôi đi vào được không?”



Phía sau là một đám y tá hộ sĩ vây quanh anh ta, họ tò mò cứ liếc mắt liên tục nhìn cô và Lục Tuấn Ngạn, xì xào bàn tán quan hệ giữa hai người.



“Niệm Đồng, cô biết anh chàng này à?”



Mộ Niệm Đồng lạnh lùng nói: “Không biết.”



Nói xong, cúi đầu, viết tiếp luận văn.



Lục Tuấn Ngạn thản nhiên đánh giá cô, đột nhiên cong môi cười giống như đang trêu đùa ai đó. Anh ta đi vào văn phòng, bước đến bên cạnh cô và hơi cúi người xuống, “Tôi tới đón cô tan tầm.”



Mộ Niệm Đồng chẳng hề phản ứng, khuôn mặt nghiêm trang, ánh mắt chăm chú, nhưng không phải đặt trên người anh ta.



Như người không quen biết.



Lục Tuấn Ngạn liếc mắt nhìn nhóm y tá hộ sĩ bên ngoài rồi quay lại nhìn cô đầy nghiền ngẫm, nhỏ giọng hỏi: “Bệnh viện không biết quan hệ của chúng ta à?”



Mộ Niệm Đồng cứng người lại.



Lục Tuấn Ngạn nhích lại gần cô rồi thình lình ôm lấy vai cô, “Bà…”



Mộ Niễm Đồng nhíu mày, đứng bật dậy cắt ngàng câu xưng hô sắp sửa thoát ra từ miệng của anh ta. Cô túm chặt lấy cổ tay anh ta kéo ra một góc trên hành lang.




“Tối mai có tiệc gia đình. Tôi đến đây là để nhắc cô nhớ, đóng vai người vợ cho tốt vào, hiểu không?”



Mộ Niệm Đồng nghe anh ta nói như nghe một chuyện cười lớn của thế kỷ, “Đóng vai? Anh coi hôn nhân là cái gì? Đóng phim à? Hay là trò đóng giả gia đình của bọn trẻ con?”



“Ồ, chúng ta không phải vẫn đang luôn diễn hay sao?”



“Dù có là diễn, thì anh có bao giờ nhập diễn đâu.”



“Thì từ bây giờ trở đi tôi sẽ nhập diễn.” Lục Tuấn Ngạn cười đầy ôn nhu, “Đến lúc đó, tôi cũng sẽ đóng tốt vai diễn ông chồng hoàn hảo này.”



“Đóng tốt kiểu gì?”



“Đêm nay, cả tôi và cô sẽ về nhà họ Lục ở.”



“Cái…”



“Đây là lệnh của ông nội.”



Lục Tuấn Ngạn giơ tay cuốn lấy một lọn tóc của cô, cuốn tròn nó trên đầu ngón tay, thản nhiên nói: “Ông nội hy vọng nhanh có chắt trai. Cho nên, là vợ tôi thì cô phải thực hiện nghĩa vụ hợp pháp của một người vợ chứ nhỉ? Phải mau chóng giúp cho nhà họ Lục nối dõi tông đường, đúng không?”



Mộ Niệm Đồng nhìn tay anh. Ngón tay thon dài thẳng tắp, đốt ngón tay rõ ràng.



Bàn tay này làm cô ghê tởm không thôi. Chính bàn tay này đã siết chặt vòng eo của người phụ nữ kia, trước mặt cô trình diễn màn đông cung đáng kinh tởm tối hôm đó.



Thật kinh tởm!



Mộ Niệm Đồng hất văng tay anh ta ra, “Đừng đụng vào tôi, bẩn!”