Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu
Chương 18 : Kinh diễm mọi người
Ngày đăng: 12:32 30/04/20
Mộ Niệm Đồng cầm lễ phục vào phòng thử đồ, bắt đầu thay đồ.
Nhân viên cửa hàng đứng ngây ra như tượng nhìn chằm chằm vào Mộ Niệm Đồng khi cô bước ra, thật làm người kinh diễm không thôi.
Mọi người đều cảm thấy xấu hổ. Đúng là đừng nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Thật không ngờ người phụ nữ lôi thôi lếch thếch này lại có một sắc đẹp làm mê lòng người đến như vậy.
“Thưa cô, bộ lễ phục này do chính tay anh Lục chọn. Ánh mắt của anh ấy vô cùng độc đáo. Nó rất hợp với cô!”
Nhân viên cửa hàng nhìn cô và khen không dứt miệng.
Mộ Niệm Đồng ngẩn ra.
Anh Lục?
Sao cơ? Bộ lễ phục này là anh ta chọn?
Mộ Niệm Đồng cúi xuống nhìn bộ đồ cô đang mặc trên người, chẳng biết vì sao lại bỗng nhiên thấy nó bẩn lạ thường, cô vội vàng muốn cởi ra.
Nhưng nhân viên cửa hàng đâu biết cô cảm thấy gì, họ kéo lấy cô ra bên ngoài phòng hóa trang.
Mộ Niệm Đồng đứng trong vòng vây của nhóm nhân viên, như chúng tinh phủng nguyệt, cô đi theo họ ra ngoài. Nhưng vừa đi ra liền nghe thấy giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ, “Anh Lục, sao anh lại ở đây? Trùng hợp quá!”
Mộ Niệm Đồng sững sờ.
Giọng nói này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đến cực điểm.
Nghe nói, cô ta bước vào được giới giải trí là thông qua quy tắc ngầm. Và để có được địa vị như ngày hôm nay đều là do cô ta chăm chỉ “bồi ngủ”.
Anh ta chẳng lẽ lại thích loại phụ nữ tuy đẹp nhưng tầm thường như thế này sao?
Nói thẳng ra là – dơ bẩn.
Đột nhiên Mộ Niệm Đồng cảm thấy Lục Tuấn Ngạn thật hạ giá.
Cô vừa xoay người thì Lục Tuấn Ngạn nhìn thấy cô, “Đứng lại!”
Mộ Niệm Đồng dừng bước, quay đầu lại.
Lý Mộng Na cũng nhìn thấy cô, nụ cười nịnh nọt trên mặt cô ta lập tức cứng lại. Cô ta nhìn từ trên xuống dưới Mộ Niệm Đồng, ánh mắt từ tìm tòi nghiên cứu biến thành địch ý.
Đối lập với ánh nhìn của Lý Mộng Na, Lục Tuấn Ngạn nhìn thấy cô liền sững sờ, và rồi ngay lập tức tràn đầy kinh diễm.
Hóa ra, người phụ nữ này trang điểm xong lại đẹp như vậy.
Lý Mộng Na nhìn thấy vẻ kinh diễm trong mắt anh ta liền ghen tị vô cùng. Cô ta nũng nịu nói: “Tuấn Ngạn, em muốn bộ lễ phục trên người cô ta.”
“Đừng càn quấy.”
“Em muốn!”
Lục Tuấn Ngạn bực mình trừng cô ta một cái, cô ta liền an phận.
Lý Mộ Na là người thức thời và xem ánh mắt người ta rất chuẩn. Cô ta biết một khi Lục Tuấn Ngạn tức giận thật thì sẽ cô ta sẽ không sống yên được.
“Đi tới đây cho tôi xem!” Lục Tuấn Ngạn ngẩng đầu, ra lệnh nói.