Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 15 :
Ngày đăng: 12:36 30/04/20
Phượng Thiển muốn nói ta không nghĩ cái gì, nhưng câu nói tiếp theo của Quân Mặc Ảnh lại khiến nàng nói không nên lời.
"Nếu trước kia chưa từng có, trừ ngươi ra, về sau cũng sẽ không có."
Quân Mặc Ảnh nhìn nàng chằm chằm, khóe môi cong lên, câu mất lòng người: “Huống chi, không phải trẫm nói rồi sao, chỉ cần ngươi yêu cầu không quá phận, trẫm đều đáp ứng ngươi. Ngươi còn có gì phải sợ?"
Phượng Thiển choáng váng, sửng sốt, ngây người, ngây ngốc.
A, có thể không cần ôn nhu nói với nàng như vậy không?
Dáng vẻ chân thành này, cái gì kêu trừ ngươi ra, về sau cũng sẽ không có ai?
Đây là tiết tấu độc sủng sao!
Quân Mặc Ảnh bị vẻ mặt phấn hồng của nàng làm cho sung sướng, nhịn không được ôm gáy nàng cắn một ngụm ở miệng.
"Á..." Phượng Thiển ăn đau, rốt cục hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận mắng: “Ngươi là cẩu sao!"
Đúng lúc Lý Đức Thông bưng điểm tâm đến, đụng một màn này, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa sợ tới mức ném điểm tâm bỏ chạy. Này này này... Phượng tiệp dư là mất trí nhớ, cũng không phải ngu ngốc, vì cái gì trở nên khủng bố như vậy? Hiện tại đang mắng Hoàng Thượng sao?
Được rồi, coi như Phượng tiệp dư điên rồi, nhưng vì cái gì đế vương anh minh thần võ của bọn họ cũng cùng điên? Bị mắng còn có thể cười đến vui vẻ như vậy?
Quân Mặc Ảnh đương nhiên không điên, hắn vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này liền cảm thấy thú vị nhi, mềm lòng.
Không biết vì cái gì, rõ ràng từ trước cũng gặp qua, lúc vật nhỏ hôn mê, không phải hắn cũng đến thăm nàng hai lần sao, như thế nào cố tình khi đó sẽ không cảm thấy nàng mê người như vậy? Chẳng lẽ bởi vì khi đó vật nhỏ nhắm hai mắt?
Quân Mặc Ảnh cảm thấy hắn kết luận thực có đạo lý, xem một đôi mắt có thể nói, ai thấy được không thể sủng đau?
Thấy biểu tình đối phương khó xử, Phượng Thiển giả bộ sinh khí, lại mang theo ủy khuất nói: “Lý công công, có phải các ngươi thấy ta phân vị thấp, cho nên đều khinh thường ta, cảm thấy ta không xứng chơi với cung nhân Càn Long cung không?"
"Nô tài không dám!" Lý Đức Thông khóc không ra nước mắt.
Tiểu cô nãi nãi này, đế vương sủng trong lòng bàn tay, bọn họ làm nô tài nào dám xem thường?
Hơn nữa, phân vị tính cái gì, đều do một câu nói của đế vương!
Phượng Thiển cũng không nghĩ tới mình thuận miệng vừa nói, liền dọa người đến mặt trắng, ngượng ngùng sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng nói: “Vậy Lý công công cho các nàng tiến vào chơi với ta, dù sao nơi này không có người ngoài, không có ai biết đâu."
Lý Đức Thông không lay chuyển được nàng, đành phải kêu Bạch Lộ Bạch Sương tiến vào.
Phượng Thiển để các nàng lấy giấy bút đến, chuẩn bị chế tác một bộ bài, sau lại phát hiện giấy tuyên thành quá mỏng, bút lông viết ra có thể trực tiếp nhìn từ mặt trái, đành phải đẻ bọn họ đi tìm hồ gạo, dán thật dày thành bài, thế này mới vừa lòng vẽ ở trên giấy.
"Phượng Tiệp dư, đây là cái gì ạ?" Bạch Lộ tò mò hỏi.
Phượng Thiển nở nụ cười: “Đây à, là tú lơ khơ!"
Bạch Sương xấu hổ nói: “Nhưng nô tỳ và Bạch Lộ cho tới bây giờ chưa thấy qua, không biết phải chơi thế nào."
"Rất đơn giản, ta dạy cho các ngươi!" Phượng Thiển nhếch miệng, cười đến có vài phần gian trá: "Lý công công, ngươi sẽ cùng chúng ta chơi đùa, đúng không?"
Chân Lý Đức Thông lại nhuyễn
Nụ cười này, nhìn thế nào cũng không có ý tốt...