Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 243 : Ta không điếc, sao lại không biết?
Ngày đăng: 12:39 30/04/20
"Hoàng Thượng, rốt cuộc ngài muốn nói cái gì? Nếu ngài tìm nô tỳ đi ra, chính là muốn nhục nhã nô tỳ, như vậy ngài đã làm được." Nàng yếu ớt cười, trong mắt đẹp lã chã chực khóc lấp lánh vô số ánh sao, hàm chứa vô tận ủy khuất và thống khổ.
Thân ảnh mỏng manh giống như ở trong gió lạnh run run.
Như thế dễ dàng dẫn tới một màn nam nhân động lòng, nhưng chỉ đổi lấy đế vương hờ hững thoáng nhìn: “Trẫm cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, còn không thừa nhận phải không?"
Quân Mặc Ảnh từ trên cao nhìn xuống nàng: “Ngươi dẫn Thiển phi vào cấm địa là có ý gì, trẫm không muốn biết. Nhưng mặc kệ là vì cái gì, trẫm chỉ nói với ngươi một câu, ngươi tính toán nhầm rồi."
Bất luận vật nhỏ không thấy được hay là coi như không thấy được, nàng không nói, hắn không nói, chuyện này liền trôi qua.
"Trẫm tha cho ngươi lúc này, nhưng nếu ngươi dám tái phạm, xem trẫm còn có thể khoan hồng độ lượng như vậy nữa không?"
Nói xong, hắn không liếc mắt nhìn nàng một cái, sắc mặt như băng phẩy tay áo bỏ đi.
Không biết mỗi một chữ kia, đều giống như một đao bén nhọn đâm vào trong lòng Liên Tịch, so với tai họa năm đó còn đau hơn rất nhiều.
"Mặc, Ảnh, đường ca…"
Nàng run run, nước mắt như bị chặt đứt tuyến lệ, không ngừng chảy xuống từ hốc mắt.
Thân ảnh cao to phía trước ngừng một chút.
Thân ảnh cao to phía trước ngừng một chút.
Nhưng Liên Tịch đợi nửa ngày, cũng không thấy đế vương quay đầu.
"Chuyện giải dược đã có manh mối, độc trên người ngươi, đừng lo."
Cuối cùng…. Cuối cùng, chỉ có một câu giống như quan tâm như vậy, lại như không phải quan tâm bay trong gió lạnh.
Phượng Thiển gật gù híp mắt nằm ở trên tháp, một tay cầm thoại bản đọc, một tay đưa lạc vào miệng.
Đông Dương đứng ở một bên, muốn nói lại thôi.
Nhớ tới vừa rồi ở trong viện, chủ tử nghe được hai nô tài đang nói chuyện "Mật thám Tây Khuyết", đáy mắt Đông Dương liền tràn ngập đau lòng.
"Nương nương, đều là nô tài nói hưu nói vượn, ngài đừng để ở trong lòng."
"Ừ." Phượng Thiển tiếp tục nhìn chằm chằm sách của nàng, thần sắc không có một tia dao động: "Vốn không để ở trong lòng."
Đông Dương nhíu mi: “Nương nương, có phải ngài sớm biết chuyện này hay không?"
Phượng Thiển "Ừm" một tiếng: “Bên ngoài truyền ồn ào huyên náo, ta không điếc, sao lại không biết."
"Vậy nương nương…."
"Vì sao phải ra vẻ không biết?!"
Phượng Thiển nhíu mày, rốt cục ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Ta cũng không phải giả bộ không biết, chính là ta có biết hay không, cũng không có ảnh hưởng gì với chuyện này."
"Nhưng nương nương ngài như vậy, sẽ không sợ Hoàng Thượng…" Ánh mắt Đông Dương chợt lóe, nhưng không nói tiếp.
"Tạm thời còn không sợ." Phượng Thiển cười cười, trong mắt hiện lên vô vàn lấp lánh, thần sắc cũng đột nhiên nhu hòa xuống.
"Nếu hắn tin ta, vậy tất cả đều giống như bây giờ không hề thay đổi. Nếu hắn không tin ta, chẳng lẽ ta giải thích hai câu hắn có thể tin sao? Mặc kệ như thế nào, trước khi xảy ra chuyện, ta đều tin hắn."
Đông Dương há miệng thở dốc, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Nàng vẫn cảm thấy tâm tính chủ tử như đứa nhỏ, nhưng cố tình vào lúc này, chủ tử lại như hiểu hơn so với người khác, tuy rằng nàng không biết này rốt cuộc phần hiểu này có được không.
Không tranh không thưởng, không khóc không nháo, cho mượn, không cho đánh đổ.
Có lẽ vì tính tình chủ tử và phần tín nhiệm hoàn toàn kia mới làm cho Hoàng Thượng luyến tiếc tổn thương nàng nửa phần đi.
Đông Dương thở dài.
Chỉ hy vọng, Hoàng Thượng vĩnh viễn sẽ không cô phụ phần tín nhiệm này của chủ tử.