Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 86 : Nàng xứng đáng ngã chết!

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Còn chưa vào cửa, Bạch Lộ liền đưa vào Phượng Thiển ghế của nàng.



Dựa theo phân vị mà nói, Phượng Thiển là Tiệp dư, cho nên ghế đặt ở dưới cùng.



Ngay từ đầu Bạch Lộ còn lo lắng nàng sẽ mất hứng, nhưng Phượng Thiển nhìn thoáng qua chỗ kia, chẳng những không có chút bất mãn, ngược lại đắc chí.



Tham gia yến hội thôi, quan trọng nhất là ăn.



Nếu muốn ăn ngon, vậy không người khác chú ý mới được, hiển nhiên nàng đã quên, cho dù ở trước mắt bao người, nàng cũng có thể ăn nhẹ nhàng vui vẻ.



Chú ý tới trong điện tầm mắt đại đa số nữ nhân đều chỉ vào nàng, trong thần sắc còn mang theo một tia ý xấu, Phượng Thiển nhướng mi, khóe miệng nhếch lên, sau đó dựng thẳng sống lưng, nhìn không chớp mắt đi nhanh về phía trước.



Nữ nhân à nữ nhân.



Đều chán ghét như Hi phi kia.



Nhưng đi chưa được vài bước, trên đầu gối đột nhiên đau, Phượng Thiển "A" một tiếng toàn bộ thân mình đều ngã về phía trước.



Mọi người cả kinh, đi đường thẳng cũng có thể ngã sấp xuống.



Chợt lại vui vẻ.




Xứng đáng.



Nhìn nàng đắc ý như vậy, còn chưa vào điện liền biến thành trò cười, nhe răng trợn mắt, nửa điểm quy củ cũng không có, thật không biết Hoàng Thượng coi trọng nàng chỗ nào.



Nàng xứng đáng ngã chết.



Mắt thấy Phượng Thiển sẽ mất hình tượng ngã xuống, Bạch Lộ biến sắc, muốn lại nâng cũng không kịp, nàng đi sau còn chưa vào điện, giờ phút này cách Phượng Thiển không phải một bước hai bước, muốn cản cũng không nổi.



Ngay lúc Phượng Thiển kêu rên "Xong đời", bỗng nhiên một bàn tay ấm áp đầy lực ôm hông nàng, một tay kéo nàng lên.



"Tính tình động chút hô to nhỏ còn chưa tính, sao ngay cả đi đường cũng như chíp bông."



Một tiếng nói chế nhạo vang lên ở bên tai.



Phượng Thiển còn tưởng rằng là Quân Mặc Ảnh, vừa nghe tiếng liền hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn hắn.



Khóe môi nam nhân khẽ nhếch, sắc mặt trắng bạch thoạt nhìn có vài phần suy nhược, mái tóc đen dài tùy ý rối tung, chỉ dùng một trâm ngọc cài sau đầu, trong đôi mắt đào hoa mê người lóe tia sáng chói lọi.



"Ngươi là ai?" Phượng Thiển hoàn toàn bị giọng điệu quen thuộc của hắn dọa sợ.




Chẳng lẽ là người nàng quen trước khi mất trí nhớ.



Nam nhân cười mà không nói, tầm mắt từ từ dừng ở quả hạch nằm trên đất, lại cười nói: “Chẳng lẽ bình thường chính điện không có người quét tước sao, không duyên cớ có quả hạch nằm ở chỗ này không có người xử lý."



Phượng Thiển vừa nghe lời này sắc mặt liền thay đổi, cau mày nhìn phía trước, một quả hạch còn nguyên nằm ở đó.



Bà nội nó, chỗ nào là không có người quét tước, rõ ràng có người nhìn nàng không vừa mắt, vừa rồi cố ý dùng quả hạch đánh đầu gối nàng.



Khí lực lớn kia, quả thực…. 



Bây giờ đầu gối của nàng còn đau đây.



"Không có việc gì, ta không cẩn thận dẫm phải quả hạch một chút. Vừa rồi cám ơn ngươi!" Phượng Thiển khoát tay, không sao cả nói.



Nàng cũng không nói ý tưởng trong lòng cho nam nhân này, tuy rằng nói, vừa rồi nếu không có hắn, mình sẽ ngã sấp xuống.



Nam nhân nhíu mày, coi hắn không thấy gì sao?



Nhưng mà hắn cũng không vạch trần.



Nữ nhân này không phải người dễ nén giận, hắn hoàn toàn không cần lo lắng nàng bị khi dễ mà nuốt giận vào trong bụng. Đáp lại: “Không có việc gì là tốt rồi", xoay người bước đến chỗ ngồi của mình.



Một chiêu này của Hi phi không thành, đúng là ghi hận trong lòng, chuẩn bị châm chọc Phượng Thiển hai câu thân là nữ nhân của đế vương, dám ở trước mặt mọi người tiếp xúc thân thể với nam nhân khác.



Nhưng nàng vừa hé miệng, ánh mắt vừa vặn đảo qua chỗ nam nhân ngồi, sắc mặt biến đổi, lời sắp nói ra liền nuốt vào trong bụng.