Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 1 : Bảo lộ
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
Chân Bảo Lộ ngồi trên ghế hoa hồng làm từ gỗ lê quý giá, nàng nhíu mày, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Chúc ma ma trước mặt.
Tuy đã thích ứng được vài ngày, nhưng lúc này khi Chân Bảo Lộ nhìn đến bộ dáng của Chúc ma ma, vẫn không nhịn được sợ hãi than, hóa ra dáng vẻ của Chúc ma ma còn có lúc trắng mập phúc hậu như vậy. Gò má đỏ thắm, nhìn thế nào cũng thấy tràn đầy tinh thần.
Chân Bảo Lộ dừng một chút, cặp mắt to mở lớn, hỏi lại lần nữa: "Mẫu thân còn chưa sinh ra đệ đệ sao?"
Chân Bảo Lộ là tiểu nữ nhi của trưởng tử Chân Như Tùng phủ Tề Quốc Công, mà mẫu thân trong miệng nàng chính là Từ Thị, kế thất (vợ kế) của Chân Như Tùng.
Năm nay Chân Như Tùng hai mươi chín, này năm vừa qua, sẽ là danh tiếng vang khắp thiên hạ. Vào niên kỷ này, dù là ở gia đình bình thường, dưới gối cũng phải có con trai mới có thể nói là tốt, huống chi vì áp lực của một trường tử, Chân Như Tùng rất cần một đứa con trai. Chỉ là nguyên phối (vợ đầu) Tiết Thị của Chân Như Tùng chỉ lưu lại một nữ nhi, mà Từ Thị vào cửa chín năm, cũng chỉ sinh một khuê nữ là Chân Bảo Lộ.
Cũng may đầu năm nay Từ Thị được khám ra có thai, khiến cho lão thái thái rất vui mừng, trong chốc lát cả nhà cao thấp đem Từ Thị trở thành Bồ Tát cung phụng, vô cùng quý giá. Trước mắt chính là lúc hoa cúc vàng nở rộ và cũng là mùa thu cua, buổi trưa hôm nay Từ Thị đang thưởng cúc ở trong sân, chợt cảm thấy đau bụng, đó là dấu hiệu muốn sinh. Mắt thấy đứa nhỏ sắp chào đời, chẳng những đại phòng nơi này luống cuống tay chân, mà toàn bộ người của phủ Tề Quốc Công đều nhìn chằm chằm.
Chẳng qua Chân Bảo Lộ chỉ mới tám tuổi, giọng nói mềm mại ngọt ngào, giống tết Nguyên Tiêu được ăn nắm gạo nếp, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn giống Từ Thị, môi hồng răng trắng, ngày thường vô cùng khéo léo đáng yêu. Thời điểm Chân Bảo Lộ vừa ra đời đã có bộ dạng nhỏ nhắn yếu ớt, chỉ chấp nhận cho mỗi mẫu thân Từ Thị ôm, người bên ngoài bất luận là ai cũng khóc lóc không ngừng, nhưng đến lúc được tổ phụ Tề Quốc công ôm thì lại yên lặng, tương đối nhu thuận.
Tuy rằng Tề Quốc công hy vọng có tôn nhi (cháu trai), khi nhìn thấy cháu gái nhỏ phấn nộn đáng yêu, nàng mở lớn đôi mắt to tròn nhìn ông, khiến lòng ông hoàn toàn bị tan chảy. Đôi mắt to đen lúng liếng sạch sẽ trong suốt óng ánh, thật giống như nai con trong núi rừng, khiến ông nghĩ đến một chữ Lộ nên đã đặt làm tên cho cháu gái nhỏ.
Lúc này Chúc ma ma nghe tiếng nói của tiểu thư nhà mình, đưa ra khuôn mặt tròn cười dịu dàng. Tất nhiên bà cũng hi vọng phu nhân có thể sinh con trai, huống chi bụng phu nhân lại lớn như vậy, đại phu nói có thể là song thai. Nếu đều là con trai, cuộc sống sau này của phu nhân đã có thể dễ chịu, nhưng nếu nhỡ ra lại là khuê nữ...
Chúc ma ma không muốn nghĩ nhiều nữa, vội nói: "Vẫn chưa, tiểu thư chờ chút nữa nha." Dù sao nữ nhân sinh con đều phải cần nhiều canh giờ.
Nghe xong lời nói của Chúc ma ma, tiểu cô nương có chút thất vọng, cúi đầu "Ồ" một tiếng, cặp lông mi dày như hai thanh quạt nhỏ, nhẹ nhàng chớp động hơi hơi hạ xuống, làm người ta nhìn vào còn tưởng tiểu cô nương đang có vài phần cảm giác cô đơn.
Chúc ma ma cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, mà lại không nói ra được.
Khuê nữ này của nàng, đã bị chiều hư, trong ngày thường chỉ lo đến bản thân, có khi nào biết nghĩ cho người khác? Tính tình Từ Thị nhu nhược, cũng muốn dạy dỗ nữ nhi tốt hơn, nên có nguyên tắc của mình. Nhưng mỗi khi khuê nữ ở trước mặt nàng làm sai chuyện, nàng muốn trách phạt, thì nữ nhi liền trốn phía sau phụ thân, làm nũng khóc lóc cáo trạng. Chân Như Tùng lại cưng chiều nữ nhi đến không có phép tắc, vừa thấy khuê nữ bảo bối rơi giọt nước mắt, lập tức bảo thôi đi. Xưa nay Từ Thị luôn dịu ngoan (dịu dàng ngoan ngoãn), nhưng không ít lần tranh cãi với phu quân vì việc này. Đến lúc sau, có lẽ nên nghe theo phu quân. Nhớ kỹ khuê nữ còn nhỏ tuổi, nên thôi đành từ từ mà dạy.
Thế mà nay lại biết quan tâm đến người khác.
Vừa sinh hai đứa con trai, vốn Từ Thị đã rất vui mừng, hiện nay thấy khuê nữ còn nhỏ mà như thế, lại càng vui mừng hơn.
Chân Như Tùng nghe lời nói quan tâm của khuê nữ, ngược lại cười cười, nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của nữ nhi nói: "Tiểu Lộ của chúng ta quả nhiên đã trưởng thành rồi." Sau lại nói, "Nào, hãy cùng phụ thân xem đệ đệ."
Đệ đệ.
Vốn Chân Bảo Lộ đang cười khanh khách, vừa nghe được hai chữ này, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng, Bàn tay bên trong áo theo bản năng nắm chặt thành quả đấm nhỏ. Nàng hơi khẩn trương. Vừa nãy tuy là nàng lo lắng, nhưng nàng biết hôm nay mẫu thân sẽ bình an sinh đệ đệ, đã biết rõ kết quả, nàng vẫn đứng ngồi không yên. Hiện nay nghe được mẫu thân thuận lợi sinh ra hai đệ đệ, nàng khó nhịn được vui sướng, trực tiếp chạy tới... Chính là nàng đang mong chời hai người đệ đệ này.
Nghĩ tới đời trước, gương mặt béo tròn trắng bệch của Vinh Nhi, còn có ánh mắt chỉ trích của Thượng Nhi, trong đầu Chân Bảo Lộ như bị kim đâm.
Chân Bảo Lộ cắn môi, không suy nghĩ thêm nữa, chỉ cúi đầu nhìn hai đệ đệ vừa mới ra đời.
Trẻ con vừa mới được sinh ra, theo lý thuyết sẽ không đẹp lắm, nhất định cả người đỏ rực nhăn nheo. Nhưng xem chừng hai đệ đệ này của nàng lại nho nhỏ hồng hồng, rất là đáng yêu.
Chân Bảo Lộ nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn gần như giống nhau như đúc, theo bản năng vươn bàn tay nhỏ bé mủm mỉm của mình sờ vào mặt đệ đệ. Tiểu tử kia ưm một tiếng, miệng móp mép, lập tức giống như con heo nhỏ, tiếp tục ngủ.
Trong mắt Chân Bảo Lộ hàm chứa nước mắt, nhịn cười không được mà nở nụ cười, tiến đến sờ đứa nhỏ bên cạnh.