Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 106 :

Ngày đăng: 22:46 21/04/20


Chân Bảo Lộ cũng không phải ngốc, lập tức liền hiểu. Nàng thẹn thùng nhìn qua Tiết Khiêm, thấy hắn nhìn mình, cũng biết hắn thông minh, liền cũng không có giải thích thêm, chỉ nói: “Đọc sách dĩ nhiên trọng yếu, nhưng thân thể vẫn là trọng yếu nhất. Hôm qua là ta quên, làm hại ngươi gặp mưa. Ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi đi, ta bảo Hương Hàn thỉnh đại phu nhìn ngươi một chút...”



“Đại tẩu, không cần. Ta - - “



“Đều nói trưởng tẩu như mẫu, ngươi vừa gọi ta một tiếng đại tẩu, vậy ta làm chuyện ta nên làm, nhanh đi về nghỉ ngơi đi.” Chân Bảo Lộ cắt đứt lời hắn nói.



Hốc mắt Tiết Khiêm ửng đỏ, không có nói cái gì nữa, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, liền xoay người lại.



Mà Chân Bảo Lộ, xem bóng lưng vị tiểu thiếu niên này, nghĩ đến vẻ mặt Tiết Nhượng hôm qua, nhất thời không biết trong lòng là nên khí hay nên cười.



Lại nói Cố thị trở về tây viện, cảm thấy có chút ít giận Chân Bảo Lộ kia.



Nàng nguyên cho rằng, mấy ngày nay hòa hợp chung đụng, nàng đem việc này nói cho nàng ta biết, nàng ta tất nhiên sẽ đứng ở phía bên nàng, dù sao Vương thị xảy ra chuyện, đối với nàng ta cũng có chỗ tốt. Không ngờ lại cự tuyệt. Nghĩ đến tiểu cô nương này mặc dù tuổi còn trẻ, vẫn có vài phần khả năng.



Nàng thật có chút ít thích nàng ấy, chỉ là vì kéo Vương thị xuống ngựa, chỉ có thể lựa chọn coi nàng ta làm tên. Dù sao lão phu nhân sủng nàng ấy, nếu nàng ấy mở miệng, lão phu nhân tất nhiên sẽ làm chủ cho nàng ta.



Ai từng nghĩ...



Cố thị ngồi xuống, vuốt vuốt ấn đường, chỉ có thể tự tìm cách.



Tiết Nghi Dung vừa định vào, thấy vẻ mặt nương nhà mình, liền biết rõ tâm tình nàng không tốt, cũng không có tiến lên, chỉ khom lưng nhéo nhéo mặt muội muội tuổi còn bé, cho nàng đi vào.
Tiết Nhượng mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: “Bệnh nghiêm trọng?”



Chân Bảo Lộ nói: “Ta gọi đại phu đi xem, cũng không có gì đáng ngại.” Rồi sau đó lại nhịn không được thầm nói, “Quỷ hẹp hòi. Ta còn tưởng rằng ngày hôm qua huynh làm sao.”



Nàng cho rằng hắn phiền lòng công sự, không ngờ lại là vì chút chuyện nhỏ này.



Tiết Nhượng chậm rãi xoay người lại, cúi đầu xem nàng, nghiêm túc nói: “Chuyện khác ta có thể hào phóng, nhưng là tiểu Lộ...” Hắn đưa tay vuốt ve mặt nàng, “Nàng không được.”



Chân Bảo Lộ kinh ngạc nhìn qua hắn, rồi sau đó mới nói: “Nhưng Ngũ đệ còn là đứa bé.”



Hắn mới mười hai tuổi.



Tiết Nhượng cúi người hôn mặt nàng, trầm giọng nói: “Lúc nàng còn là hài tử, ta đã thích nàng. A Lộ, nàng hiểu không?”



Chân Bảo Lộ cảm thấy “Ong” một tiếng, gò má bỏng đến lợi hại. Hai người bọn họ mặc dù thành thân, nàng cũng biết hắn thích nàng, nhưng thoải mái nói ra như vậy, phảng phất còn là lần đầu. Nàng có chút ít thẹn thùng, nhưng khóe miệng lại nhịn không được giơ lên.



Cuối cùng nhịn không được vùi mặt ở trong lòng hắn, đáp: “Hiểu...”



“... Bình dấm chua.”