Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 13 : Đẹp mắt

Ngày đăng: 22:45 21/04/20


Tiễn xong người phủ An Quốc Công, tất nhiên Chân Bảo Lộ tự mình đưa ngoại tổ mẫu. Trước kia lần nào nàng cũng luyến tiếc Từ Thừa Lãng, nhưng lúc này chỉ nhàn nhạt chào hỏi ba vị huynh muội, rồi sau đó cùng Từ lão phu nhân nói chuyện thân mật, không liếc mắt nhìn Từ Thừa Lãng một lần nào.



Ngay cả Từ lão phu nhân cũng không nhịn được khen tiểu ngoại tôn Chân thị lớn rồi.



Mà xưa nay Chân Bảo Lộ hành động quả quyết, nghe xong mấy câu nói của lão thái thái, giống như đã được giác ngộ, liền ở U U Hiên bắt đầu chuẩn bị, đem nội dung bài học Tạ phu tử đã dạy sửa sang lại. Lúc trước nàng không chăm chỉ học tập, bài vở ghi chép đều bừa bãi lung tung, căn bản không có cách nào xem. Nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của mình trên giấy, bản thân Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.



Hương Đào là nha hoàn hầu hạ bên người Chân Bảo Lộ, nhìn tiểu thư nhíu mi buồn rầu, liền nói: "Nếu không tiểu thư ăn một chút gì trước đi?"



Chân Bảo Lộ cười, nghiêng đầu nhìn nàng: "Không cần, ta không đói bụng."



Lúc này Hương Đào mới thôi không nói nữa. Thấy bộ dáng thật lòng của tiểu thư, cũng không dám tới quấy rầy, rèm cửa được nhấc lên, một nha hoàn ăn mặc giống như Hương Đào nhưng thanh tú và cao hơn tiến vào. Hương Đào thấy nàng, kêu một tiếng "Hương Hàn tỷ tỷ."



Hương Hàn và Hương Đào là nha hoàn hầu hạ bên người Chân Bảo Lộ, đều do Từ Thị dạy bảo ra. Nói Từ Thị yêu mến trưởng nữ nhiều hơn, nhưng rốt cuộc Chân Bảo Lộ vẫn là con gái ruột của nàng, nào có chuyện không thương yêu? Hương Hàn nhìn tiểu thư nhà mình, bởi vì thường ngày đều hầu hạ bên người, tự nhiên có thể dễ dàng cảm giác được chủ tử thay đổi, nhưng Hương Hàn phải thừa nhận, sự thay đổi này, khiến cho tiểu thư càng có thêm người yêu thích.



Hương Hàn chậm rãi tiến lên, nói với Chân Bảo Lộ: "Tiểu thư, đây là Từ công tử bảo nô tỳ chuyển giao cho tiểu thư." Nói xong thì đem vật cầm trong tay đưa ra.



Từ Thừa Lãng là biểu ca của Chân Bảo Lộ, quan hệ hai người giống như huynh muội ruột, trong ngày thường Từ Thừa Lãng hay đưa lễ vật nhỏ cho vị Tiểu Biểu Muội này không ít, lúc này tự nhiên cũng xem như là không có gì không bình thường. Dù sao tiểu thư nhà nàng mới tám tuổi.



Vốn trong lòng Chân Bảo Lộ đang buồn rầu, vừa nghe Từ Thừa Lãng, lại có chút đau đầu. Nàng nhìn con nai bằng bông trong tay Hương Hàn, đó là lúc trước Từ Thừa Lãng đưa nàng nhưng nàng đã cự tuyệt.



Chân Bảo Lộ chậm rãi giơ tay cầm lấy nai con bằng bông, tỉ mỉ nhìn ngắm.



Hương Hàn mỉm cười nói: "Tiểu thư, con rối nhỏ nàylàmthật tinh xảo, Từ công tử quả nhiên là có lòng."



Từ Thừa Lãng đợi nàng, cho tới bây giờ đều là cũng có lòng. Chân Bảo Lộ nghĩ.



Bất quá... Chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ, nếu trả lại, có vẻ quá rạch ròi.



Hắn là biểu ca của nàng, đơn giản chỉ là quan hệ biểu huynh muội, đưa con rối nhỏ thật sự là không hệ trọng.



Chân Bảo Lộ nhìn thoáng qua, đã đem con rối nhỏ nhét vào tay Hương Hàn, nói: "Đem cất đi."



Hương Hàn bất động một chút, nhưng lại không nói gì.



Chân Bảo Lộ ngồi ở bàn thêu trong chốc lát, vẫn là quyết định đi tìm tỷ tỷ.



Thời điểm nàng đến Lâm Linh Cư, Chân Bảo Quỳnh đang tưới hoa.


Còn lại vài người, biết quy củ của lớp học Ngọc Bàn Sơn, không có nói nhiều, đều tự ngồi xuống, im lặng chờ Tạ phu tử.



Tạ phu tử họ Tạ tên Thanh, tuổi gần ba mươi, còn chưa xuất giá, bất quá rất có tiếng tăm trongHoàngthành, theo Chân Bảo Lộ biết, vị Tạ phu tử này là họ hàng với phủ Tề Quốc Công, chỉ là quan hệ hơi xa một chút.



Lúc này Tạ phu tử tiến vào, thấy các vị tiểu cô nương đều ngồi im lặng ngay ngắn, cảm thấy rất vừa lòng, sau lại nghĩ tới điều gì, liếc nhìn vị trí cuối cùng tận bên trong.



Chỗ đó trống không.



Tạ phu tử nhíu mi.



Bà biết tính tình của vị Chân Lục tiểu thư này, chỉ nghĩ tính tình lại tái phát, thanh âm thản nhiên nói: "Hôm nay sao Lục tiểu thư không tới đi học? Thân mình lại không thoải mái rồi?"



Một chữ lại, có thể thấy được Chân Bảo Lộ sử dụng trò vặt này cũng không phải mới một hai lần.



Tạ phu tử thầm nghĩ quả nhiên là gỗ mục không điêu khắc được.



"... Tạ phu tử, con ở chỗ này."



Biểu tình Tạ phu tử ngừng lại một hồi, rồi tìm theo tiếng nói, thấy tiểu cô nương khả ái đáng yêu ngồi ở hàng thứ nhất chậm rãi giơ tay lên, vẻ mặt vô tội nhìn bà.



Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn mượt mà này, Tạ phu tử hơi dừng một chút, sau đó phản ứng lại rất nhanh, nói: "Đến là tốt rồi, chúng ta bắt đầu học thôi." Bà đi đến đằng trước, cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương ngồi đối diện, thấy hai tròng mắt trong suốt của nàng, còn mỉm cười nhìn bà.



Tạ phu tử nhíu mày lại, ho nhẹ một tiếng, mới bắt đầu kiểm tra nội dung đã dạy lần trước.



Hai ngày này Chân Bảo Lộ cố gắng tất nhiên cũng không phải uổng phí, tuy rằng không đến nỗilàmTạ phu tử kinh động như gặp thần tiên, nhưng cũng xem như tiến bộ rất lớn.



Cứ như vậy qua năm ngày.



Ngày hôm đó Chân Bảo Lộ cùng tỷ tỷ nhà mình ở trong phònglàmbài tập, Chân Bảo Quỳnh nhắc nhở: "Ngày mai là sinh thần của Nghi Phương, sáng mai tỷ tới gọi muội nha."



Chân Bảo Lộ gật đầu. Sinh thần của Tiết Nghi Phương, tất nhiên nàng nhớ rõ, lễ vật cũng đã sớm chọn lựa tốt rồi.



Nàng đem bài tậplàmxong giao cho tỷ tỷ kiểm tra, sau đó hai tay chống má chống cằm nói: "Tỷ tỷ, vậy chúng ta tự mình đi sao?"



Chân Bảo Quỳnh đang xem kỹ bài tập của muội muội, thấy muội muội tiến bộ rất nhiều, nàng vô cùng vừa lòng. Chân Bảo Quỳnh mỉm cười nhìn muội muội nói: "Ngươi yên tâm, Nghi Phương đã nói Nhị biểu ca sẽ đến đón chúng ta."



Chân Bảo Lộ yên tâm, ngày kế mặc một thân y phục mới, sửa soạn một hồi. Đến lúc Chân Bảo Lộ chuẩn bị xong đi ra, mới phát hiện người tới đón nàng không phải Nhị biểu ca, mà là ngày thường đẹp mắt, tư thế lên ngựa cũng thực thích mắt, Đại Biểu Ca.