Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 131 :

Ngày đăng: 22:46 21/04/20


Đều rất tốt.



Chân Bảo Lộ nghe, mới phóng tâm.



Chúc ma ma cùng Hương Hàn ôm lấy hai đứa bé đến, thả tới bên giường Chân Bảo Lộ. Chúc ma ma nói: “Mới vừa ăn sữa, lúc này đang ngủ ngon. Nhìn một chút, hai hài tử này ngày sau đều sẽ là tuấn nam mỹ nữ.”



Chúc ma ma cũng là vui vẻ. Chân Bảo Lộ sinh song bào thai khó khăn tầng tầng, lúc ấy nếu là lại kéo, sợ là ngay cả người mẹ đều sẽ xảy ra chuyện. Cũng may cuối cùng vẫn là sinh hạ.



Nương Chân Bảo Lộ Từ thị có tiền lệ sinh sinh đôi, lúc này Chân Bảo Lộ một ngụm khí sinh hai cái, cũng là chẳng có gì lạ. Mặt mày Chân Bảo Lộ cong cong, phảng phất bỗng chốc liền không có mệt mỏi. Nàng nhìn hai tiểu oa bên cạnh, bế đến gần nàng một chút, bao bọc nam oa là tã lót màu đỏ, nữ oa bên cạnh là màu lam.



Long phượng thai, này là người khác đều hâm mộ mà không được.



Chân Bảo Lộ cũng không khỏi bội phục mình, hai mắt sáng trong, nhìn Tiết Nhượng nói: “Ta thật lợi hại.”



Chúc ma ma cùng Hương Hàn nhìn nhau cười một tiếng.



Tiết Nhượng cũng đưa tay xoa xoa đầu nàng, đồng ý nói: “Ân. Tiểu Lộ nhà ta tự nhiên lợi hại.”



Chân Bảo Lộ cười dịu dàng, nhìn hai tiểu tử nhiều nếp nhăn, bởi vì là song sinh, cho nên so với hài nhi bình thường nhỏ hơn một chút, tóc máu đen sẫm dán ở trên đầu, nhắm hai mắt lại, xem mặt mày, một lát cũng xem không giống ai. Lúc này hai người đều an lặng yên tĩnh ngủ, hết sức là nhu thuận.



Chân Bảo Lộ sinh hài tử liền đã ngủ mê man, tự nhiên không biết hai tiểu tử cái nào sinh ra trước. Vẫn là nghe Tiết Nhượng nói mới biết được, hai tiểu tử này, là đôi tỷ đệ - - tỷ tỷ so với đệ đệ sớm sinh ra nửa khắc đồng hồ.



Trong lòng Chân Bảo Lộ phi thường thỏa mãn, lần lượt hôn từng cái gò má non nớt hai tiểu tử, một đôi mắt không chớp mắt, thấy thế nào đều xem không đủ.



Tiết Nhượng lại nói: “Nàng cũng đói, trước ăn một chút gì.” Liền để Chúc ma ma cùng Hương Hàn ôm hai hài tử đi.
Quả đấm nhỏ như vậy, bất quá lớn chừng hột đào.



Ngay cả Chân Bảo Lộ đều kinh ngạc, nói: “Đường Đường ngày thường nhưng là ai đều không để ý. Hôm nay lại nhìn cữu cữu cười.”



Đường Đường là nhũ danh khuê nữ, còn là Chân Bảo Lộ tự mình đặt. Nàng cùng Tiết Nhượng lần đầu gặp dưới tàng cây hoa hải đường, vừa hy vọng khuê nữ sau khi lớn lên, có thể kiều diễm xinh đẹp như hoa hải đường vậy. Chân Bảo Lộ cho rằng nhũ danh này vô cùng có hàm nghĩa, không ngờ Tiết Nhượng lại không hiểu. Trong lòng Chân Bảo Lộ âm thầm tức tối, nam nhân chính là sơ ý, cảnh tượng lần đầu hai người bọn họ gặp mặt, hắn lại dám quên!



“Đường Đường, Đường Đường.” Mới vừa làm cữu cữu, Vinh Nhi vô cùng vui vẻ, cũng đi theo hô vài tiếng.



Bất quá tính tình Đường Đường không yêu phản ứng người, phảng phất không nghe thấy cữu cữu Vinh Nhi gọi, nhìn Thượng nhi cười xong, liền nhắm mắt lại tiếp tục ngủ Mặt Vinh Nhi trắng non mềm nhất thời sụp đổ, ủy khuất ba ba xem tiểu ngoại sinh nữ nhắm mắt lại ngủ không để ý tới người, rồi sau đó mới một lần nữa tập trung sự chú ý ở trên người tiểu cháu ngoại trai.



Vinh Nhi nói: “Cháu ngoại trai đâu, cháu ngoại trai tên gì?” Tiểu ngoại sinh nữ không yêu để ý người, Vinh Nhi cũng có thể lý giải, nhưng tiểu cháu ngoại trai là bé trai, hắn cũng là bé trai, tiểu cháu ngoại trai sẽ thích chơi cùng hắn.



“... Trường Phúc.” Chân Bảo Lộ có chút ít khó có thể mở miệng.



Tên này vừa nghe liền biết không phải là nàng đặt, mà là Tiết Nhượng thuận miệng đặt, nàng vốn là không muốn, dù sao con trai bảo bối của mình sao có thể có một nhũ danh tiểu miêu tiểu cẩu. Bất quá không biết như thế nào truyền đến chỗ lão phu nhân, lão phu nhân vừa nghe, lại cảm thấy nhũ danh này không tệ, đều nói tên xấu dễ nuôi, nhũ danh gì đó đều là người trong nhà gọi, cũng không có gì phải ngại ngùng. Chân Bảo Lộ nhìn lão phu nhân mở miệng một tiếng “Trường Phúc” gọi được hăng say, tự nhiên cũng thẹn thùng đổi tên.



Vinh Nhi vui vẻ kêu một tiếng: “Trường Phúc.” Mặt mày mỉm cười chờ tiểu cháu ngoại trai phản ứng.



Nào biết tiểu cháu ngoại trai này, lẳng lặng xem hắn, nhếch miệng, phát ra một trận khóc nức nở.



Vinh Nhi vừa nghe hắn khóc, nhất thời trợn to hai mắt, gấp rút hoảng loạn luống cuống nói: “Đừng, đừng khóc a.”



“Oa - -” một tiếng, Trường Phúc khóc rất dùng sức, ở trước mặt cậu nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa khóc lên.