Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 135 :

Ngày đăng: 22:46 21/04/20


Hoắc Thanh Thược trở về Hoắc phủ, liền thấy Mạnh Hạc Thư cũng trở về phủ.



Hoắc Thanh Thược là nữ nhi duy nhất Hoắc đại tướng quân Hoắc Chấn Bắc lúc trước trấn thủ Đồng Châu, mà Mạnh Hạc Thư lại là con một chiến hữu đã mất của Hoắc Chấn Bắc, lúc bảy tuổi liền được đưa về Hoắc phủ.



Lúc này Hoắc Thanh Thược thấy Mạnh Hạc Thư, liền không vui nhăn mi.



Nàng biết rõ, Mạnh Hạc Thư bị Tiết Nhượng phái đi hoàng thành tiếp phu nhân hắn Chân thị, sáng mai sẽ tới. Cũng là bởi vì như thế, Hoắc Thanh Thược mới cảm thấy lo lắng, hôm nay mới nghĩ ra phương pháp này, định tối nay làm thiếp Tiết Nhượng.



Nàng thấy Mạnh Hạc Thư đã trở về, liền biết được Tiết phu nhân Chân thị cũng đã đến, như vậy cô nương vừa mới ở ngoài phủ tướng quân kia...



Vừa nghĩ tới cô nương kia, Hoắc Thanh Thược liền không khỏi có chút ít tự ti. Nàng tại Đồng Châu, cũng là nổi danh xinh đẹp, cộng thêm danh tiếng Hoắc Chấn Bắc, nàng có thể nói là một nữ trăm nhà cầu, không cần giống cô nương khác, lo lắng hôn sự mình. Nàng mặc dù đã hai mươi, không chút nào nóng nảy, chọn chọn lựa lựa, tổng cảm thấy những nam tử kia không nhập được mắt nàng, nhưng lần đầu tiên nàng thấy Tiết Nhượng, liền không khỏi bị hắn hấp dẫn.



Tiết tướng quân cao lớn rắn rỏi, uy phong lẫm liệt, đặc biệt là bộ dáng râu ria lôi thôi kia, thật là có mùi vị nam nhân!



Hoắc Thanh Thược cảm thấy, nam nhân nên như thế, mà không phải như Mạnh Hạc Thư, nhã nhặn giống như thư sinh văn nhược. Bộ dạng đó sau này sao có thể bảo vệ thê nhi?



Nghĩ đến Tiết Nhượng, Hoắc Thanh Thược liền tâm hồn thiếu nữ đại loạn.



Chỉ là vừa nghĩ tới cô nương hôm nay xuất hiện ở phủ tướng quân... Cũng khó trách Hoắc Thanh Thược sẽ cảm thấy đó là tiểu cô nương chưa xuất giá. Hoắc Thanh Thược nghĩ tới nữ tử mềm mại xinh đẹp, gương mặt sứ bạch trong suốt, hoàn toàn khác biệt cô nương Đồng Châu làn da màu lúa mạch. Hoắc Thanh Thược vốn còn tự gạt mình tiểu cô nương kia là biểu muội, muội muội Tiết Nhượng, nhưng giờ phút này thấy Mạnh Hạc Thư, liền không thể lại lừa mình dối người - - cô nương kia không là người khác, đúng là thê tử Tiết Nhượng.



Trong nội tâm Hoắc Thanh Thược khẽ buồn, tự nhiên cũng không cho Mạnh Hạc Thư sắc mặt tốt xem.



Mạnh Hạc Thư thấy nàng một mình trở về, tiến lên phía trước nói: “Sao không cho nha hoàn đi theo?”



Vẻ mặt Hoắc Thanh Thược nhàn nhạt, nói: “Ta lớn như thế, còn có thể gặp chuyện không may?” Cô nương Đồng Châu phần lớn tập võ, võ nghệ nàng cùng Mạnh Hạc Thư, đều là Hoắc Chấn Bắc tự mình dạy. Hoắc Thanh Thược tự nhận võ nghệ bản thân chẳng hề kém so với Mạnh Hạc Thư. Hơn nữa, mới trước đây hắn còn không bằng nàng đâu. ( mơ tưởng hão huyền)



Mạnh Hạc Thư khi còn bé trải qua ngày đói khổ lạnh lẽo, lúc được Hoắc Chấn Bắc lĩnh về Hoắc phủ, mới đầu thường xuyên ngã bệnh. Lúc ấy Hoắc Thanh Thược mới ba tuổi, lại vui vẻ hoang dã tựa như con khỉ. Trong mắt Hoắc Thanh Thược, Mạnh Hạc Thư vẫn luôn là ma ốm còn mảnh mai hơn cô nương gia.



Hoắc Thanh Thược bước đi thật nhanh đến gần cửa chính, trực tiếp trở về phòng mình.



Mẫu thân của Hoắc Thanh Thược Phan thị thấy nàng trở về, nhìn nàng ăn mặc dị thường xinh đẹp, liền biết nàng đi làm cái gì, gấp rút tiến lên phía trước nói: “Hạc Thư trở về trước thời gian một ngày, mấy ngày này hắn cũng vất vả, sáng mai ngươi liền lưu ở trong phủ đừng chạy loạn khắp nơi, một nhà chúng ta thật tốt dùng cơm.”



Phan thị biết rõ tâm tư Mạnh Hạc Thư đối với khuê nữ nàng, cũng biết khuê nữ nàng căn bản không để ý Mạnh Hạc Thư. Tiết tướng quân mặc dù tốt, nhưng người ta đã có vợ có con. Chỉ là khuê nữ nàng, thấy Tiết tướng quân liền như mất hồn, trong ngày thường không thích nhất mặc váy mang trâm hoa, hôm nay vì Tiết tướng quân, thậm chí ngay cả phấn son đều dùng.



Phan thị nhíu mi nói: “A Thược, Tiết tướng quân không phải là lương xứng, ngươi cũng đừng lại phí tâm tư.”



Hoắc Thanh Thược cũng biết, Tiết tướng quân đã thành thân, nàng như vậy có chút ít không phúc hậu. Nhưng có thể làm sao chứ? Nàng cũng là một phen giãy giụa tư tưởng. Nàng cũng đã nghĩ kỹ, chỉ cần có thể cùng một chỗ với Tiết Nhượng, bảo nàng làm thiếp cũng không sao cả. Hơn nữa... Nghĩ tới vị Tiết phu nhân kia, tuy đẹp, nhưng mềm mại yếu ớt như vậy, như đồ gốm, so với nàng võ nghệ phi phàm, sao đăng đối với Tiết Nhượng bằng nàng chứ? ( ngày sau bị Lộ tỷ chửi thẳng mặt 3 lần mới tỉnh ngộ. Chứ trước đó rất bỉ ổi)



Hoắc Thanh Thược nói: “Nương, nhưng là nữ nhi chỉ thích Tiết tướng quân...” Nói đến Tiết Nhượng, Hoắc Thanh Thược lộ ra nữ nhi gia kiều thái, hai tay chống cằm ánh mắt quấn quýt si mê, “Nữ nhi từ nhỏ liền muốn gả đại anh hùng như vậy, võ công của hắn cái thế, bày mưu nghĩ kế, lại còn đầy mặt râu quai nón, chính là lý tưởng trong lòng ta.”



Phan thị nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Hoắc Thanh Thược khi còn bé từng bị một quân gia đầy mặt râu quai nón xuất thủ cứu giúp, từ đó về sau, nàng liền đối với loại nam tử này rất là tôn kính, đợi đến tình yêu đầu tiên, càng là muốn gả một nam tử như vậy, không khéo, lúc này, Tiết tướng quân xuất hiện.



Hoắc Thanh Thược ước mơ một trận, lại nói: “Như Mạnh Hạc Thư, bộ dạng văn văn nhược nhược như tiểu bạch kiểm, sau này sao có thể bảo vệ được thê tử?”




Ở bên ngoài đi một vòng, Chân Bảo Lộ cảm thấy có chút lạnh, chuẩn bị trở về phòng.



Lúc này có nha hoàn đến bẩm báo, nói là Hoắc đại cô nương đến thăm hỏi.



Chân Bảo Lộ đối một màn tối hôm qua canh cánh trong lòng, từ trong miệng hạ nhân, cũng biết vị Hoắc Thanh Thược này quấn quít chặt lấy Tiết Nhượng mấy tháng nay, cả Đồng Châu người người đều biết, đối với nàng ta đương nhiên không có hảo cảm. Nhưng phụ thân của Hoắc Thanh Thược là Hoắc Chấn Bắc ngày xưa trấn thủ Đồng Châu, Hoắc Chấn Bắc bệnh qua đời, Tuyên Vũ Đế cố ý để mẹ con bọn họ hồi hoàng thành, chỉ là Hoắc phu nhân không chịu về hoàng thành phồn thịnh kia, cam nguyện lưu lại, tiếp tục phòng thủ địa phương ngày xưa phu quân nàng bảo vệ, mà vị Hoắc đại cô nương kia, cũng là không có nửa câu oán hận.



Danh tiếng Hoắc Thanh Thược ở Đồng Châu phi thường tốt, Chân Bảo Lộ mới đến, mặc dù biết tà tâm nàng ta đối Tiết Nhượng, lại cũng không thể tránh không gặp. Hơn nữa, nàng còn muốn chân chính gặp mặt vị Hoắc cô nương này.



Hoắc Thanh Thược thẳng tính, đêm qua gặp Chân Bảo Lộ, lại bị cử chỉ nàng có chút ít hù đến, sau nhìn Tiết Nhượng trực tiếp dẫn nàng đi vào, Hoắc Thanh Thược ngơ ngác ngồi ở tại chỗ chốc lát, mới lấy lại tinh thần, trở về Hoắc phủ.



Hôm nay Hoắc Thanh Thược tỉ mỉ trang điểm một phen, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến Tiết phủ.



Thiếu nữ tinh thần phấn chấn bồng bột, vốn là tràn đầy tự tin dung mạo, nhìn thấy dưới tàng cây hồng mai, nữ tử thướt tha nhỏ nhắn xinh xắn yêu kiều, nhất thời hô hấp hơi chậm lại.



Ngón tay mảnh mai tuyết trắng, thẳng tắp thon dài, yếu ớt như măng mùa xuân, nhẹ nhàng bẻ hồng mai, khiến người hận không thể hóa thân thành hồng mai kia, để mỹ nhân tùy ý hái, nở rộ xinh đẹp ở đầu ngón tay nàng. Nàng cúi đầu, nhẹ ngửi mùi thơm hồng mai kia, rồi sau đó nhẹ nhăn mày cười nhẹ, đẹp như tiên tử.



Hoắc Thanh Thược kích động liền thích bóp đồ, lúc này hung hăng bóp ngọc bội thắt lưng, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, trong tay ngọc bội, nhất thời vỡ thành hai nửa.



Đêm qua sắc trời đã tối, nàng không có nhìn kỹ tướng mạo vị Tiết phu nhân này, nhưng cũng biết, Tiết phu nhân kia da như tuyết môi đỏ mọng, là một mỹ nhân cực đẹp. Hiện nay vừa nhìn, Hoắc Thanh Thược liền không nhịn được nghĩ: Không trách được Tiết Đại tướng quân chướng mắt nàng, ở trước mặt Tiết phu nhân, chút tư sắc của nàng quá mức khó coi.



Lúc ấy Hoắc Thanh Thược từ trong miệng Mạnh Hạc Thư biết được, Tiết tướng quân đã thành thân, khổ sở trong lòng một lúc, về sau mày dạn mặt dày, cam nguyện làm thiếp thất hắn, biết Tiết tướng quân thích mỹ nhân mảnh mai, liền cũng trang điểm cho mình có chút ít hương vị nữ nhân, cử chỉ cũng kiều yếu một ít, thí dụ như xuống ngựa sẽ trẹo chân các loại - - ngày xưa nàng khinh thường nhất, vì Tiết tướng quân, nàng trở thành người bản thân cũng không nhận ra.



Nhưng nàng chưa bao giờ lùi bước.



Giờ phút này thấy Tiết phu nhân, lần đầu Hoắc Thanh Thược cảm giác được quyết tâm của mình lung lay sắp đổ.



Chân Bảo Lộ cử chỉ nhàn nhã, tự nhiên cũng nhìn thấy Hoắc Thanh Thược cách đó không xa. Nàng mỉm cười, chậm rãi đi qua, nói: “Hẳn là Hoắc cô nương đi?”



Cách gần một chút, Hoắc Thanh Thược thấy rất rõ ràng, Tiết phu nhân xinh đẹp, không phải là tô son điểm phấn, làn da nàng trắng nõn giống như sữa bò, hiện ra trân châu bóng loáng. Bóp đi lên, chỉ sợ cũng non nớt, cũng không biết có thể nhéo ra nước hay không.



Hoắc Thanh Thược nghĩ ngợi lung tung, mơ mơ màng màng, đi theo Chân Bảo Lộ tiến phòng khách.



Đi vào, liền nghe được tiếng tiểu oa nhi y y nha nha sung sướng.



Hoắc Thanh Thược vốn lung lay sắp đổ, nhìn đến trong lòng nha hoàn cùng ma ma ôm một đôi tiểu oa nhi giống nhau như đúc trắng ngần đáng yêu vô cùng, ầm ầm sụp đổ. ( cấu tạo não không bình thường, đã biết người ta có con từ đầu. Còn nghĩ chắc con người ta xấu xí, phải mình sinh mới đẹp. Giờ bị tát thẳng mặt)



Chân Bảo Lộ nghiễm nhiên bưng một bộ tư thế nữ chủ nhân, khách khí nói: “Hoắc cô nương mời ngồi.”



Hoắc Thanh Thược ngơ ngác ngồi xuống, ánh mắt lại rơi trên người hai tiểu tử, rồi sau đó nghiêng đầu, xem Tiết phu nhân ngồi ở bên cạnh, càng cảm thấy nàng xinh đẹp hơn vài phân. Thê nhi như vậy, cũng khó trách Tiết đại tướng quân vội vã tiếp bọn họ đến, nếu đổi lại là nàng, cũng tất nhiên trân yêu, hận không thể thời thời khắc khắc đặt ở bên cạnh.



Này lúc, đằng trước gã sai vặt trước đến bẩm báo, nói là tướng quân trở về.