Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 144 :

Ngày đăng: 22:46 21/04/20


Lần này Chân Bảo Lộ tiến cung, Mạnh Hạc Thư thân là nam tử, tự nhiên không thể cùng theo.



Cũng may còn có Hoắc Thanh Thược.



Hoắc Thanh Thược đổi xiêm y với nha hoàn bên người nàng, đi theo Tiết Khứ, Tiết Ất theo nàng vào cung. Trước khi đi Mạnh Hạc Thư cố ý dặn dò một phen, dạy nàng một chút lễ nghi trong cung, thân thể Hoắc Thanh Thược không sức sống như thường ngày vậy, mặt trắng nõn, lại nghiêm túc bảo đảm: “Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ che chở tiểu Lộ. Không đúng... Nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ phu nhân thật tốt.” Hoắc Thanh Thược kịp thời đổi giọng. Bởi vì ở trước mặt Mạnh Hạc Thư, trẻ con cười cười.



Mạnh Hạc Thư nhìn qua mẫu tử đi ra từ cửa chính, cũng là một trận phiền muộn, nếu lần này Chân Bảo Lộ xảy ra chuyện gì, vậy hắn khó chối tội này. Hắn lại cúi đầu xem thê tử trước mặt, mân mím môi: “Ngươi cũng vậy, bảo vệ mình thật tốt.”



Hắn lo lắng Chân Bảo Lộ, nhưng nói cho cùng, lo lắng nhất vẫn là thê tử của mình. Nàng xưa nay nói nghĩa khí, nếu Chân Bảo Lộ xảy ra chuyện gì, nàng khẳng định liều mạng.



Tính tình Hoắc Thanh Thược mặc dù rất tùy tiện, nhưng cũng biết chuyện hôm nay cũng không phải là chuyện nhỏ bình thường, lập tức duỗi tay, lặng lẽ ngoéo tay hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Yên tâm.” Nàng tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu là nàng gặp chuyện, vậy Mạnh Hạc Thư cùng A Húc của nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng còn phải nhìn A Húc lớn lên cưới tức phụ.



Nói đơn giản vài câu, Hoắc Thanh Thược liền bồi mẹ con Chân Bảo Lộ lên xe ngựa.



Chân Bảo Lộ hiểu ánh mắt Mạnh Hạc Thư, làm phu quân, sao cam lòng để thê tử mạo hiểm? Nhưng Hoắc Thanh Thược chỉ là nhún nhún vai, nói: “Đều nói ta phải bảo vệ ngươi, dọc theo đường này không chỉ không có nguy hiểm gì, còn để ngươi lo lắng thân thể ta, lúc này có chuyện, ta sao có thể lùi bước?”



Chân Bảo Lộ nhìn qua Hoắc Thanh Thược, trong lòng có chút ít không biết nên nói thế nào. Những năm này hai nhà bọn họ đi được gần, nhưng nàng có đôi khi còn nhớ tới chuyện xưa của nàng ấy cùng Tiết Nhượng. Dù sau đó mật thiết, cuối cùng là cách một tầng. Nàng chính là như vậy, không có biện pháp tin tưởng một người không hề giữ lại, một chút chuyện nhỏ, cũng sẽ canh cánh trong lòng thật lâu.



Nhưng trước mắt...



Hoắc Thanh Thược không đơn thuần là chỉ một mình, ở Đồng Châu còn có Phan thị cùng A Húc...



Chân Bảo Lộ nhắm hai mắt lại, cũng hy vọng lần này có kinh sợ mà không nguy hiểm.



Tính tình Hoắc Thanh Thược lạc quan, nàng nhìn tiểu tử trong lòng Chân Bảo Lộ, thấy mặt hắn không chút thay đổi, còn tưởng rằng tiểu Trường Phúc bị sợ, mới đi tới gần xoa bóp mặt hắn, nói: “Hôm nay sao Trường Phúc an tĩnh đến vậy? Là sợ sao? Ngươi yên tâm, có Thanh di ở đây, sẽ bảo hộ ngươi cùng nương ngươi.”
Hai tỷ muội đang nói, Tuyên Vũ Đế đến.



Chân Bảo Lộ đi theo đứng dậy hành lễ, nghe thấy Tuyên Vũ Đế nói “Miễn lễ”, mới thoáng ngẩng đầu nhìn một cái.



Dung mạo Tuyên Vũ Đế tuấn lãng, mấy năm trước còn có một chút hương vị đại nam hài cởi mở, mà giờ khắc này, mặc trên người một bộ long bào màu vàng sáng, gương mặt tuấn tú tỏ ra có chút ít hung ác nham hiểm. Này làm cho nàng nhớ tới chuyện mấy năm trước ở hoàng cung, lúc ấy Tuyên Vũ Đế còn là Tĩnh Vương, bởi vì Chân Bảo Chương khó xử nàng, hắn thế nhưng ngay trước mặt Tiết Nhượng và nàn, hung hăng đánh Chân Bảo Chương một bạt tay. Ánh mắt kia, nàng nhớ tới đều có chút không rét mà run.



Khi đó nàng chẳng qua là cảm thấy đáng sợ, nhưng không nói rõ được là gì. Sau này có một lần Tiết Nhượng mang nàng ra cửa đạp thanh, lúc đến gần một cái cây, vô tình thấy một rắn độc, mới lần nữa cảm thụ cảm giác này.



Tuyên Vũ Đế đã mấy ngày không có tới Trường Xuân Cung, Chân Bảo Chương tự nhiên muốn vững vàng nắm chắc cơ hội này, vừa thấy Tuyên Vũ Đế, liền dính đi lên, nói chuyện lại là mềm giọng nhỏ nhẹ nũng nịu.



Mà Tuyên Vũ Đế, hắn vén áo bào ngồi xuống, cũng không xem Chân Bảo Chương, mặt mày thoáng mang cười nhìn Chân Bảo Lộ.



Chân Bảo Chương ở trong cung nhiều năm, tự nhiên không phải ngốc. Nàng nhìn ánh mắt Tuyên Vũ Đế, trong lòng không khỏi báo động mãnh liệt. Lại nhìn Chân Bảo Lộ, dung mạo so với Ngọc phi thịnh sủng nhất gần đây không biết hơn gấp bao nhiêu lần. Ngọc phi kia xuất thân đê tiện, lúc Tuyên Vũ Đế xuất cung nhặt được ở ven đường một cô bé mồ côi, dựa vào vài phân tư sắc, cùng một đôi mắt ngập nước trong suốt, liền nhập mắt Tuyên Vũ Đế, hai tháng này hết sức được sủng ái.



Ngay cả Chân Bảo Chương không muốn thừa nhận, cũng biết Chân Bảo Lộ thật là đại mỹ nhân. Nàng lo lắng Tuyên Vũ Đế sẽ coi trọng Chân Bảo Lộ, lại nghĩ, Chân Bảo Lộ đến cùng đã thành thân.



Nhưng nghĩ tới điều gì, Chân Bảo Chương “Lộp bộp” một tiếng. Đúng nha, hắn là Hoàng thượng, Chân Bảo Lộ dù đã thành thân thì như thế nào? Nữ nhân trong hậu cung này, cũng không phải là không có người không phải tấm thân xử nữ. Hơn nữa Tuyên Vũ Đế nhìn Tiết Nhượng không vừa mắt, hiện nay nhìn thê tử Tiết Nhượng xinh đẹp, không chừng sẽ dùng phương pháp này để nhục nhã Tiết Nhượng!



Vừa nghĩ như vậy, Chân Bảo Chương liền lo lắng.



Mà Tuyên Vũ Đế, ánh mắt dần dần rơi trên người tiểu nam oa bên cạnh Chân Bảo Lộ, mặt tiểu nam oa rất giống phụ thân hắn, bất quá hai đầu lông mày cũng mơ hồ có chút giống nương hắn, trắng béo ngây thơ, nhìn càng thêm thanh tú chút ít.



Tuyên Vũ Đế cong môi, mặt mày tươi cười như ngậm gió xuân, như trường bối thân thiết vẫy tay nói: “Đến, đến bên cạnh trẫm.”