Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 146 : Kết cục ②

Ngày đăng: 22:47 21/04/20


Lại nói Tuyên Vũ Đế ở ngự thư phòng được chốc lát, Từ công công bưng lục đầu bài lại đây. Tuyên Vũ Đế nhìn lướt qua, đưa tay lật thẻ bài của Ngọc phi.



Từ công công ngược lại không kinh ngạc. Mấy tháng này Ngọc phi thịnh sủng, Hoàng thượng có hơn nửa tháng ở Tàng Kiều cung của nàng. Ngọc phi này tuy nói xuất thân kém chút, nhưng hắn biết, mấy vị phi tử được Hoàng thượng sủng ái, điểm giống nhau chính là đều xuất thân khá thấp.



Bất quá chưa từng có ai trường thịnh không suy yếu, Ngọc phi hiện thời được sủng ái, sau này cũng là nói không chính xác. Thừa cơ hội này sinh hạ hoàng tử, mới xem như có bảo đảm.



Buổi tối Tuyên Vũ Đế đi Ngọc phi Tàng Kiều cung. Khuôn mặt Ngọc phi trắng nõn dáng hạt dưa, mũi nhọn cằm nhọn, hai mắt dịu dàng, hết sức làm cho người ta muốn yêu thương. Lúc mới vừa tiến cung, tính tình Ngọc phi đơn thuần lại nhát gan, được Tuyên Vũ Đế nâng ở trong lòng bàn tay. Theo lý thuyết ở trong cung này một đoạn thời gian, dù tiểu cô nương đơn thuần như thế nào, cũng không còn như trước. Nhưng Ngọc phi này không biết là thật ngốc hay là bản tính như thế, ánh mắt trong suốt, đối Tuyên Vũ Đế giống như thê tử nhà bình thường hầu hạ phu quân vậy, nhu thuận ôn thuận, ngẫu nhiên ủy khuất rơi lệ, Tuyên Vũ Đế cũng có kiên nhẫn dụ dỗ hơn mấy lần.



Ít nhất ở trong mắt Tuyên Vũ Đế, Ngọc phi này thú vị hơn nhiều so với những tần phi khác trong cung.



Hôm nay Ngọc phi nghe nói Tuyên Vũ Đế đi Trường Xuân Cung của huệ phi, nàng tiến cung mấy ngày này, ngược lại chưa nghe nói qua huệ phi thị tẩm, nhưng huệ phi đến cùng là phi tử đầu tiên của Tuyên Vũ Đế, lúc Tuyên Vũ Đế còn là Tĩnh Vương cũng đã theo bên người, tình cảm đến cùng là không giống người thường.



Lúc này nàng tiến lên hầu hạ Tuyên Vũ Đế thay quần áo, nhìn đến thắt lưng hắn không có hà bao nàng tự tay thêu, mới hơi chậm lại. Nhưng nàng cũng là thông tuệ, cũng không nhiều lời.



Tuyên Vũ Đế lại là nắm tay nàng, nói: “Hôm nay trong cung có tiểu oa nhi, cực kỳ đáng yêu, tính tình rất giống ngươi, vừa mới bắt đầu nhát như chuột, tán gẫu quen thuộc sẽ nũng nịu...”



Bên tai Ngọc phi như bị phỏng, bất mãn nói: “Nô tì nào có như thế?”



Tuyên Vũ Đế cởi mở cười vài tiếng, nói: “Trẫm đang khen ngươi mà.” Hắn híp híp mắt, nhìn qua nữ nhân trước mặt ánh mắt sạch sẽ trong suốt, giương cánh tay ôm nàng vào trong lòng.



Vừa nghĩ tới ban ngày thấy tiểu nam oa kia, Tuyên Vũ Đế mới lần đầu có khát vọng: Là thời điểm muốn vị tiểu hoàng tử.



Chân Bảo Lộ giúp nữ nhi tắm rửa, lau sạch sẽ sau, mới cùng lên giường. Nghiêng đầu nhìn qua nữ nhi nhu thuận bên cạnh, Chân Bảo Lộ không khỏi nhớ tới con trai đang ở Tề Quốc Công Phủ. Trường Phúc tuy là nam oa, so với Đường Đường yếu ớt chút ít, cũng yêu dính nàng, đã bao giờ cách nàng? Không biết hắn có khóc hay không, lại không biết hắn có nghe lời hay không.



Đường Đường mở mắt ra, thấy nương còn chưa ngủ, cũng nghiêng thân thể nho nhỏ, mở miệng liền hỏi: “Nương là đang nhớ phụ thân cùng đệ đệ sao?”



Chân Bảo Lộ mỉm cười nhìn nàng, thường ngày Đường Đường không thích nói chuyện, rất ít chủ động tán gẫu, hôm nay ngược lại khó được.


Chân Bảo Lộ vốn thích nàng, hiện thời Giang Mi đính hôn với đệ đệ của nàng, cũng đã xem tiểu cô nương này là em dâu, quan hệ tự nhiên càng thân mật.



Giang Mi còn nhỏ tuổi, ngoan ngoãn khéo khéo, lại dị thường chững chạc, nhỏ giọng nói với Chân Bảo Lộ: “Lộ tỷ tỷ yên tâm, hôm nay ta là theo nương ta tiến cung bồi thái hậu nương nương, thái hậu nương nương hết sức yêu thích ta, bọn họ cũng không dám cản trở ta.”



Mộc thái hậu không biết vì sao hết sức là hợp ý mẫu thân của Giang Mi Lô thị, mấy năm này thường xuyên gọi Lô thị dẫn Giang Mi tiến cung. Hoàng cung không có hoàng tử công chúa, Mộc thái hậu nhìn Giang Mi nhu thuận yên tĩnh, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, tự nhiên thích.



Chân Bảo Lộ cười cười, nói: “Vậy là tốt rồi.” Nàng cũng không hy vọng Giang Mi bởi vì mình xảy ra chuyện gì.



Giang Mi nhìn nàng nháy mắt mấy cái, nói: “Lộ tỷ tỷ yên tâm, Đường Đường rất tốt, Tề Quốc Công Phủ cũng đều không có việc. Tiết đại ca sớm nhận được tin tức, ít ngày nữa sẽ đến hoàng thành. Này là a Thượng ca ca muốn ta nói. Lộ tỷ tỷ có lời gì muốn ta nói với Thượng ca ca, tỷ cứ việc nói.”



Chân Bảo Lộ nghe Giang Mi nói Đường Đường rất tốt, liền hiểu đệ đệ hắn làm việc cẩn thận, cũng không nói chuyện trao đổi hai hài tử cho Giang Mi.



Giang Mi có thể đi vào, đã xem như một kinh hỉ, Chân Bảo Lộ cũng không có lời gì, chỉ nói: “Ngươi nói cho Thượng nhi, nói ta cùng Trường Phúc trong cung hết thảy đều bình an, bọn họ không cần lo lắng.” Còn Tiết Nhượng, nàng tin tưởng Tiết Nhượng có thể nghĩ đến càng nhiều mặt hơn so với nàng, không cần nàng nhắc nhở cái gì.



Giang Mi gật gật đầu, nói: “Nhìn Lộ tỷ tỷ cùng Trường Phúc thật tốt, ta cũng yên lòng.” Tiểu cô nương cười cười, lại nói, “Ta không thể ở lâu, đi trước, Lộ tỷ tỷ chiếu cố mình thật tốt.”



Chân Bảo Lộ đưa mắt nhìn Giang Mi rời đi, nhìn qua bóng dáng tiểu cô nương mảnh mai nhỏ nhắn xinh xắn, đột nhiên cảm giác, tiểu cô nương trong trí nhớ nhu thuận thiện lương, so với nàng muốn chững chạc hơn. Cô nương thâm tàng bất lộ lại thiện lương như vậy, không trách được lão phu nhân sớm định ra cho Thượng nhi.



Nghe Giang Mi nói, biết Tiết Nhượng rất nhanh sẽ tới hoàng thành, trong lòng yên ổn vài phân, ngay sau đó lại khẩn trương lên.



Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Đường Đường không nói một lời, duỗi tay ôm nàng vào lòng. Nàng cùng Đường Đường đều trong cung, dù Tiết Nhượng lợi hại hơn nữa, ở trước mặt Tuyên Vũ Đế, cũng rơi hạ phong, huống chi Tuyên Vũ Đế là đế vương. Tiết Nhượng hắn thực sẽ có biện pháp giải quyết chuyện này sao?



Ngày kế Chân Bảo Lộ thức dậy, mí mắt nhảy không ngừng. Chờ đến buổi trưa, Hoắc Thanh Thược đi đi lại lại bốn phía tìm cách hỏi thăm tin tức, mới kích động chạy vào, nhìn cung tỳ trong điện một chút, liền nhanh chóng ngậm miệng.



Chân Bảo Lộ thấy thế, đuổi những cung tỳ kia ra.



Lúc này, Hoắc Thanh Thược mới hưng phấn chạy đến bên cạnh Chân Bảo Lộ, hạ giọng nói: “Tiết tướng quân tiến cung.”