Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 148 : Kết cục ④

Ngày đăng: 22:47 21/04/20


Hô hấp Chân Bảo Lộ hơi chậm lại, đột nhiên nhìn Tuyên Vũ Đế trước mặt. Nếu nói là ngày thường hắn còn mang theo nụ cười ôn hòa dối trá, như vậy giờ phút này ánh mắt này liền là không hề che lấp. Chân Bảo Lộ không phải là người hiền lành, nhưng cũng tồn lý trí, lúc này đối nghịch Tuyên Vũ Đế, tuyệt đối không có có kết cục tốt. Nàng một mình cũng coi như xong, nhưng còn có nữ nhi, nàng không thể xúc động.



Chân Bảo Lộ lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt thản nhiên nói: “Hoàng thượng này là ý gì?”



Tuyên Vũ Đế nhếch môi cười, lẳng lặng nhìn qua thiếu phụ dung mạo thanh tuyệt trước mặt. Hắn biết rõ Chân Bảo Lộ là tuyệt đại mỹ nhân, nữ nhân hậu cung hắn, không có ai có thể so với nàng. Hắn cũng biết Tiết Nhượng xem thê tử như mạng, nếu là trước kia, hắn vì nhục nhã Tiết Nhượng, xác thực sẽ làm ra loại chuyện đó.



Nhưng hôm nay sao.



Tuyên Vũ Đế nghĩ tới Ngọc phi đơn thuần động lòng người, lại cảm thấy dù đẹp thì sao, cũng không kịp một nữ tử đơn thuần lại thiện lương toàn tâm toàn ý thuộc về hắn.



Tâm tình Tuyên Vũ Đế thật tốt, nhìn Chân Bảo Lộ nói: “Việc đã đến nước này, trẫm nói cho ngươi biết cũng không sao - - ngươi thật cho là, Tiết Nhượng bình định Kỳ châu rồi, trẫm liền có thể tín nhiệm hắn, thả mẹ con các ngươi xuất cung đoàn tụ cùng hắn sao?” Tuyên Vũ Đế cười cười, tiếp tục nói, “... Mục Vương Tiêu Lễ, cũng không phải là nhu nhược bất lực như vậy, trước hai cha con bọn họ ở Kỳ châu đã có tâm phản, lén lút đóng quân. Trẫm xác thực muốn mau sớm giải quyết Tiết Nhượng, nhưng trẫm biết rõ hắn còn có giá trị, lần này hắn giúp trẫm giải quyết loạn thần tặc tử Tiêu Lễ kia, nếu là có thể bình an trở về, trẫm tự nhiên có tưởng thưởng chờ hắn...”



Chân Bảo Lộ nơi nào không biết Tuyên Vũ Đế nói “Tưởng thưởng” là cái gì - - được chim quên ná, đặng cá quên nơm, chờ đợi Tiết Nhượng chỉ có một con đường chết.



Chân Bảo Lộ siết tay, biết ngày Tiết Nhượng khải hoàn, Tuyên Vũ Đế tất nhiên sẽ đặt mai phục. Dù tin tưởng Tiết Nhượng như thế nào, lúc này, cũng theo bản năng lo lắng. Nàng cắn cắn môi, mới hỏi: “ Vì sao Hoàng thượng phải làm vậy?”



Tuyên Vũ Đế suy nghĩ một chút, nhìn Chân Bảo Lộ trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Vì sao? Từ lúc trẫm leo lên ngôi vị hoàng đế này tới nay, chưa từng có thật sự an tâm, trẫm đang suy nghĩ, nếu là Tiết Nhượng chết, trong lòng trẫm hẳn sẽ khá hơn một chút đi.”



Chân Bảo Lộ thẳng tắp đứng ở tại chỗ, xem Tuyên Vũ Đế chậm rãi ra thiên điện, sắc mặt tái nhợt lui lại đằng sau mấy bước.



“... Nương.” Đường Đường rất nhanh nhảy xuống khỏi giường La Hán, thân thể mập mạp hết sức là khéo léo, cứ như vậy chạy đến bên cạnh Chân Bảo Lộ.



Nghe được giọng nữ nhi mềm mại, Chân Bảo Lộ mỉm cười cúi đầu, khom lưng ôm lấy thân thể nữ nhi nho nhỏ. Nhưng trong nội tâm nàng, thật là sợ hãi. Nếu Tiết Nhượng gặp chuyện không may...



Hoắc Thanh Thược chờ ở bên ngoài, nhìn Tuyên Vũ Đế đi, vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn mẹ con Chân Bảo Lộ ôm nhau, liền lo lắng nói: “Cẩu hoàng đế kia bắt nạt ngươi?”



Lúc Tuyên Vũ Đế muốn cung tỳ trong điện ra ngoài, Hoắc Thanh Thược liền có dự cảm điềm xấu, không biết làm thế nào, nàng chỉ có thể lui đi ra bên ngoài. Hoắc Thanh Thược biết rõ Chân Bảo Lộ đẹp, đừng nói là nam nhân, ngay cả nàng là nữ nhân, ánh mắt rơi ở trên người nàng ấy, cũng không cách nào dời đi. Hoắc Thanh Thược ở hoàng cung cũng có một đoạn thời gian, biết rõ tần phi hậu cung Tuyên Vũ Đế có bao nhiêu, cũng biết hắn giống tiên hoàng, si mê nữ sắc, nếu hắn muốn Chân Bảo Lộ... Hoắc Thanh Thược ở bên ngoài chú tâm nghe ngóng, nghĩ tới nếu nghe được một chút động tĩnh, liền trực tiếp xông vào, vô luận như thế nào, đều không để Tuyên Vũ Đế chạm vào một đầu ngón tay Chân Bảo Lộ. Không ngờ nàng ở bên ngoài đợi đã lâu, cũng không nghe thấy bất luận động tĩnh gì, ngược lại nhìn thấy Tuyên Vũ Đế đi.



Nhưng vừa tiến vào, liền nhìn thấy Chân Bảo Lộ ôm nữ nhi, tự nhiên cho rằng Chân Bảo Lộ bị khi dễ.



Chân Bảo Lộ nhìn bộ dáng Hoắc Thanh Thược tức giận, cũng không muốn làm nàng ấy lo lắng, nói: “Ta không sao, hắn không làm gì ta.”



“Vậy là tốt rồi, hắn nếu dám, ta đồng quy vu tận với hắn!” Hoắc Thanh Thược siết quả đấm, căm giận nói.




Đừng nói Chân Bảo Lộ, ngay cả Hoắc Thanh Thược tự xưng công phu không thua nam tử, cũng bị Ngọc phi làm kinh hãi.



Hoắc Thanh Thược vừa nhìn liền biết cự thạch kia nặng bao nhiêu, Ngọc phi này nhỏ nhắn xinh xắn, thân hình gần giống Chân Bảo Lộ, nhưng khí lực này... Hoắc Thanh Thược mất tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Quả thật là người không thể xem bề ngoài a.



Dời cự thạch kia đi, phía dưới chính là một địa đạo. Ngọc phi nhìn Chân Bảo Lộ nói: “Cũng may đã kịp.” Nếu mật đạo này đào chậm trễ mấy ngày, tất cả công sức đều uổng phí.



Rồi nói tiếp với Chân Bảo Lộ, “Mật đạo này thông tới một biệt viện ngoại ô, vô cùng yên lặng an toàn, Tiết phu nhân đi nhanh lên đi.”



Chân Bảo Lộ tràn ngập tò mò với vị Ngọc phi này, không nhịn được nói: “ Vì sao nương nương phải cứu ta?”



Ngọc phi cười cười, nói: “Ta vốn là mệnh tiện, nếu không nhờ có công tử, sao có thể sống đến bây giờ. Công tử hạ lệnh, cứu mẹ con Tiết phu nhân ra ngoài, tự nhiên sẽ tận lực hoàn thành.”



Chân Bảo Lộ không có lại hỏi nhiều, dù rất tò mò, công tử trong miệng Ngọc phi đến tột cùng là ai? Chỉ là việc này không nên chậm trễ, Chân Bảo Lộ nói một tiếng: “Đa tạ.” Liền ôm nữ nhi cẩn thận đi vào mật đạo, Hoắc Thanh Thược đi theo đằng sau.



Ngày kế Tuyên Vũ Đế vừa nghe tin tức của Tiết Nhượng truyền đến, phiền muộn vỗ án, lạnh lùng nói: “Phản! Tiết Nhượng này là muốn phản!”



Từ công công bên cạnh Tuyên Vũ Đế, thấy hắn nổi giận như thế, nhân tiện nói: “Hoàng thượng, nhân mã của Tiết Nhượng cùng Mục Vương, đã đến Khánh châu...”



Nếu muốn nói phản, xác thực đã phản.



Mục Vương cùng Tiết Nhượng là lấy danh nghĩa Đại hoàng tử ngày xưa thẳng đến hoàng thành. Mấy năm này, Tuyên Vũ Đế giết hại không biết bao nhiêu trung lương, điển hình chính là Tuyên Vũ Đế đối đãi Tiết tướng quân, đều là nghe thấy làm lòng người rét lạnh. Cho nên binh lính từ Kỳ châu kia một đường lại đây, ngoài ý muốn thông suốt.



Mấy ngày trước đây mới nhận được tin chiến thắng của Tiết Nhượng, nói là đã bắt được Mục Vương. Cũng không ngờ, hai người này thế nhưng cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuộc, lặng yên không một tiếng động đánh tới hoàng thành. Thủ thành Mộc Hồng Định là biểu huynh Mộc thái hậu, vốn là không có bản lãnh, dựa vào cạp váy quan hệ với Mộc thái hậu mới ngồi vào vị trí này, lần này Mục Vương cùng Tiết Nhượng dẫn đầu quân đội khí thế như cầu vồng, Mộc Hồng Định sớm rối rắm, tùy ý bọn họ thông suốt tiến quân thần tốc.



Khánh châu vừa vỡ, ít ngày nữa liền muốn đến hoàng thành.



Tuyên Vũ Đế ngồi trên ghế, tuyệt đối không nghĩ tới, hai người này thế nhưng liên thủ, hơn nữa lừa dối hắn, người sắp đến hoàng thành, hắn mới nhận được tin tức. Hắn suy nghĩ một chút, mới nói: “ Loạn thần tặc tử Tiết Nhượng này, chẳng lẽ không để ý thê nhi?”



Tuyên Vũ Đế biết rõ Tiết Nhượng yêu thương thê nhi thế nào, chỉ cần thê nhi hắn ta còn ở trong tay hắn, dù thật đến hoàng thành, hắn cũng có bản lĩnh khiến hắn ta lui binh.



Lúc này, Trường Xuân Cung truyền đến tin tức, nói là mẫu tử Chân Bảo Lộ mất tích.