Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 150 : Đại kết cục

Ngày đăng: 22:47 21/04/20


Nắng sớm mờ mờ.



Chân Bảo Lộ mở mắt ra, nghe mùi vị quen thuộc nam nhân bên người, sững sờ nhìn một mảnh minh hoàng. Đần độn u mê, nàng cứ như vậy làm tới hoàng hậu. Chân Bảo Lộ giật giật khóe miệng, cảm thấy có chút giống là đang nằm mơ. Phát giác được tay nam nhân trên vai nàng thoáng giật một cái, mới mỉm cười xoay người nói: “Đại biểu ca.”



“Ân.” Tiết Nhượng vươn tới, gò má nhẹ nhàng cọ mặt nàng, buồn ngủ lười biếng, giọng nói còn có chút khàn khàn.



Chân Bảo Lộ đưa tay vuốt ve mặt mày hắn tuấn lãng, cảm thấy cho dù hắn thành Hoàng thượng, ở trong mắt của nàng, cũng bất quá chỉ là nam nhân của Chân Bảo Lộ nàng.



Nàng vươn người, hôn một cái trên môi hắn.



Hôm nay là ngày Tiết Khiêm thành thân.



Tiết Khiêm ngày xưa, chỉ là thứ xuất An Quốc công phủ không được sủng ái, mà Tiết Khiêm hiện thời, lại là đại tài tử nổi danh hoàng thành. Ngay cả danh tiếng Từ Thừa Lãng lúc trước, cũng không khiến người khác chấn động bằng Tiết Khiêm.



Tiết Khiêm thành tài, lại là đệ đệ Hoàng thượng, hôn sự tự nhiên thành đại mỹ vị hút người. Bà mối đến cửa quả thực có thể xếp thành một vòng dọc theo hoàng thành. Không biết sao Tiết Khiêm lại không để bụng hôn sự, đã sắp nhược quán 20 tuổi, bên cạnh cũng không có người biết nóng lạnh. Tiết Khiêm thuở nhỏ tang mẫu, hôn sự tự nhiên do trưởng tẩu Chân Bảo Lộ lo liệu, hắn nghe lời trưởng tẩu, muốn hắn nhìn liền đi nhìn, chỉ là không có gật đầu một cái.



Trước mắt cuối cùng chịu thành thân.



Tân nương là nữ nhi Đường viện phán thái y viện Đường Bảo Nguyệt. Viện phán chỉ là chức quan chính lục phẩm, mà Tiết Khiêm thân là hoàng đệ hiện thời là Cảnh vương, nhưng Chân Bảo Lộ lại là không thèm để ý điều này, thật vất vả có cô nương vừa ý, dù cho là người dân nữ bình thường, chỉ cần Tiết Khiêm thích, nàng liền làm chủ đồng ý.



Tiết Nhượng ngày thường không thèm để ý vị thứ đệ này, đặc biệt là mỗi lần nhìn hoàng hậu mình quan tâm hắn ta như thế, lại là muốn tùy tiện ban thưởng tứ hôn cho hắn ta, đỡ phải khiến thê tử hắn hao tâm tốn sức. Lúc này cuối cùng thành thân, Tiết Nhượng cũng khó được cảm khái nói: “Cuối cùng là chịu thành hôn, vị Đường cô nương này có chút khả năng.”



Hôm đó Tiết Khiêm chủ động tìm nàng nói muốn lấy vợ, Chân Bảo Lộ cũng là phi thường kinh ngạc, tự nhiên hỏi nguyên do. Tiết Khiêm cùng nàng xưa nay là không chuyện không nói, tự nhiên hễ biết thì sẽ nói. Chân Bảo Lộ liền nói với Tiết Nhượng chân tướng sự tình.



Tiết Khiêm cùng Đường Bảo Nguyệt coi như là nhân duyên trời định. Hôm đó Tiết Khiêm đi phía sau núi Linh Phong Tự vẽ tranh, trong lúc rảnh rỗi đi dạo bốn phía một chút, nào biết vô ý rơi xuống sườn núi, đúng lúc gặp được Đường Bảo Nguyệt lên núi hái thuốc. Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, xưa nay là một đoạn giai thoại, ngược lại cũng là như thế.



Chân Bảo Lộ nói xong, mới nhìn Tiết Nhượng nói: “Mấy năm này nhìn Khiêm đệ không chịu thành thân, ta còn sợ hắn thích nam nhân, không nghĩ tới...” Nàng lại trêu ghẹo, “ Nam nhân các ngươi đều là như thế, gặp một cô nương thiện lương, liền cảm thấy người ta tựa như tiên nữ.”



Vừa nghĩ tới hôm đó Tiết Khiêm đỏ mặt nói với nàng, Chân Bảo Lộ ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười. Nàng cũng gặp qua vị Đường cô nương kia, nhã nhặn sạch sẽ thanh tú, nếu bàn về dung mạo, xa không kịp mấy người lúc trước nàng giới thiệu cho Tiết Khiêm, nhưng mà trong miệng Tiết Khiêm, vị Đường cô nương này liền thành tiểu tiên nữ nhân gian có một không hai.



Phảng phất như hồi tưởng cái gì xa xôi, Tiết Nhượng mắt sắc mỉm cười, thản nhiên nói: “Ừ. Sợ là cảm thấy thế gian này, không có ai đẹp hơn cô nương đó.”



Như thể người từng trải, thấu hiểu rất rõ.



Chân Bảo Lộ nhạy cảm, lúc này thu liễm cười, đưa tay nhéo mặt hắn hỏi: “Như thế nào? Ngươi cũng đã gặp qua tiên tử thiện lương như vậy?”




Chân Bảo Lộ ngẩn ra: “Đường Đường cũng nhìn thấy?”



Tiểu Trường Phúc nói: “Phải. Ta còn tưởng rằng cữu cữu bắt nạt Giang tỷ tỷ, nhưng hoàng tỷ bảo ta không cần lo, kéo ta đi, còn dặn ta không được phép nói cho người khác biết, nếu không người khác sẽ nói xấu Giang tỷ tỷ.”



Chân Bảo Lộ cũng là không chỉ một lần thấy khuê nữ mình nghiêm trang dạy bảo nhi tử, hai người rõ ràng là cùng tuổi, tính tình sao khác biệt đến vậy.



Một ngày kia, tiểu thái tử Trường Phúc viết xong công khóa liền đi tìm nương, lại phát hiện nương không ở tẩm điện, lại chạy tới ngự thư phòng, phụ thân cũng không ở đây.



Tiểu Trường Phúc chép miệng, tất nhiên là phụ thân cùng nương vụng trộm chơi cái gì, liền nện chân ngắn đi ngự hoa viên tìm.



Chạng vạng mùa hè có chút ít nóng bức, một góc hồ sen ngự hoa viên, bốn phía không người.



Lá sen xanh biên biếc, ngẫu nhiên chuồn chuồn bay ở trên, xen lẫn hương sen. Ở chỗ sâu trong hồ sen, một chiếc thuyền lá nhỏ ngừng ở chỗ này, bị tầng tầng lớp lớp lá sen xanh biếc che dấu cực kỳ chặt chẽ, khẽ lay động.



“Ưm... Là Trường Phúc.” Chân Bảo Lộ nhẹ nhàng nhéo nhéo bả vai nam nhân.



Tiết Nhượng hôn nàng một cái, cái trán không ngừng tuôn mồ hôi, trầm giọng nói: “Đừng quản hắn. Đã chín tuổi, sau này không thể lại để hắn dính nàng.”



Chân Bảo Lộ buồn cười, chỉ là muốn nói, bị đụng phải đứt quãng.



Tiết Nhượng nhìn qua người dưới thân trắng nõn mảnh khảnh, dưới lá sen xanh biếc càng như mỹ ngọc. Tiết Nhượng hít sâu một hơi, càng làm càn.



Chân Bảo Lộ nghe con nhà mình gọi từng tiếng, gắt gao cắn môi, sợ mình phát ra âm thanh, đợi nhi tử đi xa một chút, mới ảo não nện lồng ngực nam nhân.



Tiết Nhượng nắm chặt tay nàng, đưa đến bên môi mình, nói: “Tiểu Lộ, ta yêu nàng.”



Chân Bảo Lộ cảm giác mình quá không có cốt khí, cũng bởi vì hắn nói những lời này, bỗng chốc liền không giận. Nàng giương mắt, nhìn qua đôi mắt nam nhân thâm tình, mân mím môi, mới khẽ mỉm cười nói: “Ta biết rõ.”



Tiết Nhượng cười cười, cúi người nhẹ khẽ hôn nàng một cái.



Không, nàng vĩnh viễn sẽ không biết ta yêu nàng đến mức nào.



Bất quá không sao cả, nàng chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ là được rồi.