Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 156 : Lời cuối sách ①
Ngày đăng: 22:47 21/04/20
Tuyên Bình Đế băng hà, lúc Tiết Nhượng sắp đăng cơ, Nhị thẩm Trình thị tới tìm nàng.
Mấy năm nay nàng không lui tới với Trình thị, từ lúc Tiết Nhượng nhiếp chính, mấy nhà nữ quyến quyền quý hoàng thành không ít người đến nịnh bợ nàng, Trình thị cũng ở trong đó. Lúc ấy Trình thị nhịn không được than thở Chân Bảo Lộ tốt số, nguyên cho rằng cả đời phải ở Đồng Châu, không ngờ Tiết Nhượng này có tiền đồ như thế.
Tiêu Trạch bị cấm túc tại Tĩnh Vương phủ, mà Chân Bảo Chương là phi tử Tiêu Trạch, nên bồi Tiêu Trạch, Trình thị xưa nay yêu thương nữ nhi này, lúc trước nàng ấy thất sủng bà sốt ruột không thôi, huống chi nhìn nữ nhi cứ như vậy phí thời gian cả đời. Vì ngày sau, tự nhiên là muốn đi tìm Chân Bảo Lộ cầu xin - - đều là đường tỷ muội, dù ngày xưa không hợp, cũng không có đạo lý thấy chết mà không cứu.
Nhưng Chân Bảo Chương lại ương ngạnh, không cho phép Trình thị đi tìm Chân Bảo Lộ, đảo mắt liền tìm được cách lên giường của Tuyên Bình Đế.
Chân Bảo Chương sớm đã không còn tư thái cao ngạo ngày xưa, ở bên cạnh Tiêu Trạch tuy là thất sủng, nhưng ứng phó Tuyên Bình Đế hoang dâm vô đạo lại là dư dả. Thậm chí, còn ở bên gối Tuyên Bình Đế dèm pha Tiết Nhượng, ba ba ngóng trông Tiết Nhượng ngã ngựa, đáng tiếc Tuyên Bình Đế bất tài nhát gan, biết vị nhiếp chính vương này lợi hại thế nào, nào dám đối phó Tiết Nhượng nha.
Chân Bảo Chương lưu ở bên cạnh Tuyên Bình Đế, thật cũng không có cái gì, dù sao phi tử hậu cung Tiêu Trạch, cũng có một bộ phận lựa chọn tiếp tục lưu lại hậu cung, hầu hạ tân hoàng, ngày ăn sung mặc sướng, tổng tốt hơn bị nhốt ở Tĩnh Vương phủ.
Chân Bảo Lộ ít tiến cung, cũng không có tiếp xúc Chân Bảo Chương, chỉ biết nàng ta ở hậu cung của Tuyên Bình Đế, còn được cho là sủng, như cá gặp nước.
Mà hiện thời, Tuyên Bình Đế cũng băng hà.
Trình thị biết tính tình nữ nhi của mình bướng bỉnh, lúc này không có thương lượng với Chân Bảo Chương, trực tiếp tìm Chân Bảo Lộ, rõ ràng là trưởng bối, lại bưng thái độ được đoan đoan chính chính.
Chân Bảo Lộ xưa nay tâm địa cứng rắn, lại là cái mang thù, tật xấu này đến bây giờ còn không có thay đổi, nhìn thấy Trình thị, liền nhớ lại trước kia, cũng không thèm tôn trọng. Trình thị thấy Chân Bảo Lộ không hợp tác, hạ quyết tâm, lúc này quỳ xuống nói: “Tiểu Lộ, Chương nhi dù thế nào cũng là đường tỷ ngươi, ngày xưa ta cùng Chương nhi thật có chỗ không đúng, nhưng hôm nay...” Trình thị đỏ mắt, nghẹn ngào nói, “Chương nhi còn trẻ tuổi như vậy...”
Tuyên Bình Đế băng hà, Chân Bảo Chương thân là sủng phi, phải cùng chôn theo.
Chân Bảo Lộ nhìn Trình thị quỳ trên mặt đất, nhớ tới nàng cùng Chân Bảo Chương qua lại, lại nghĩ hiện thời một nhà bốn người của nàng hạnh phúc, khó được mềm lòng một lần.
Buổi tối Chân Bảo Lộ cùng Tiết Nhượng nằm ở trên giường, mây mưa một trận xong, dồn dập thở phì phò.
Ba năm nay, Tiết Nhượng bận rộn hơn lúc ở Đồng Châu, nhưng dù bận thế nào, cũng sẽ mỗi ngày về nhà bồi thê nhi cùng dùng cơm, xã giao gì đó, có thể đẩy liền đẩy. Có lẽ là được bảo hộ quá tốt, tính tình Chân Bảo Lộ, cũng thay đổi được ôn hòa một chút.
Ngày mai Tiết Nhượng sẽ đăng cơ, Chân Bảo Lộ sẽ lấy thân phận hoàng hậu, nhập chủ hậu cung.
Chân Bảo Lộ nhắm mắt lại.
Hoàng hậu.
Đời trước nàng ngóng trông gả cho Từ Thừa Lãng, làm Hầu phu nhân, lại là yêu cầu xa vời, đời này quyết tâm thực tế sống qua ngày. Gả cho Tiết Nhượng, nàng cũng không có ý định hưởng thụ vinh hoa phú quý, cũng không ngờ, không cẩn thận, phu quân nàng liền thành Hoàng thượng, nàng sắp làm mẫu nghi thiên hạ, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Chu.
Mà một ngày kia, ngoài cung đột nhiên truyền đến tin tức. Nói là Chân Bảo Chương bị đưa ra ngoài cung sau, tạm thời an trí ở một thôn trang, hôm đó Trình thị cố ý đi thăm nữ nhi, không ngờ đang yên đang lành, tòa nhà này đột nhiên hỏa hoạn, Trình thị cùng Chân Bảo Chương bị vây ở trong phòng, sống sờ sờ bị chết cháy.
Chân Bảo Lộ mới nhớ tới, hôm đó lời Chân Bảo Chương chưa nói hết, đợi buổi tối Tiết Nhượng trở về, nàng cố ý làm bộ như lơ đãng, thuận miệng nói trước mặt hắn.
Tiết Nhượng vốn là giang hai tay, nhìn thê tử giúp hắn cởi dây lưng, nghe nàng nói như vậy, nơi nào không biết rõ trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, lập tức nắm tay nàng: “Tiểu Lộ.”
Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiết Nhượng nhìn mắt nàng, hỏi: “Nàng hoài nghi ta?”
Tiết Nhượng hiểu nàng rất rõ, Chân Bảo Lộ dừng một chút, không có phủ nhận. Nàng tin tưởng Tiết Nhượng, biết mặc kệ hắn làm chuyện gì, đều là vì tốt cho nàng. Nhưng mặc dù như thế, nàng cũng không thích cảm giác mình bị lừa gạt. Nàng cũng không hy vọng chỉ là hắn đơn phương trả giá, bọn họ là phu thê, một ít chuyện, đều là có thể cùng nhau gánh chịu.
Nàng không lên tiếng, Tiết Nhượng cũng không nói.
Vốn là trong lòng nàng còn có chút khẳng định, cảm thấy khẳng định là Chân Bảo Chương cùng Trình thị làm cái gì, Tiết Nhượng mới hạ thủ, mà Tiết Nhượng đối nàng xưa nay rất tốt, chỉ cần nàng hỏi, hắn nhất định sẽ nói.
Nhưng lúc này đây, hắn không có nói rõ.
Là nàng đoán sai sao?
Chân Bảo Lộ cẩn thận giương mắt, quan sát thần sắc hắn, thấy hắn như thể không vui. Chỉ thế này, Chân Bảo Lộ liền tự trách. Nàng đang làm cái gì vậy?
Nàng giơ tay lên, xoa bóp mặt hắn, mềm mại gọi: “Đại biểu ca.”
Lông mi Tiết Nhượng giãn ra một chút, nhìn nàng nói: “Tiểu Lộ, ta biết rõ tính tình nàng, nếu thật có chuyện gì, ta sẽ không gạt nàng. Nàng hiện thời cũng đã làm nương, ta sẽ không chỉ xem nàng như tiểu cô nương lúc trước...”
Tiết Nhượng ở trước mặt nàng, cho tới bây giờ chưa từng nói dối, lúc này, Chân Bảo Lộ nơi nào còn nghi ngờ cái gì, chỉ ôm hắn nói: “Ta biết rõ, chuyện hôm nay, là ta không đúng.”
Vì Trình thị cùng Chân Bảo Chương, cần gì chứ?
Ngày kế, Chân Bảo Lộ liền phân phó người trước đó được nàng phái đi, bảo các nàng không cần lại tra chuyện Chân Bảo Chương.
Dù thật sự có nội tình gì, nàng cũng không muốn biết thêm.