Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 22 : Tình cờ gặp gỡ
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
Thời điểm dùng bữa tối, khuôn mặt tuấn tú của Chân Như Tùng lộ ra tươi cười, tự hào nói: "Nhìn Tiểu Lộ của chúng ta xem, có bao nhiêu tiến bộ, hôm nay ta gặp Tạ phu tử ở trong sân, cũng khen Tiểu Lộ với ta." Phải biết rằng ngày thường, Chân Như Tùng toàn nghe được đều là lời khen ngợi tới trưởng nữ.
Lại nghiêng đầu nhìn con gái nhu thuận hiểu chuyện, nhíu mày nói, "Lúc này thi khảo nghiệm đã chấm dứt, Tiểu Lộ nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng cả ngày cứ đọc sách, xem kìa, mặt mũi gầy hốc hác đi rồi."
Con gái cuối cùng có thể thực sự học tập là chuyện tốt, nhưng theo Chân Như Tùng mà nói, nuôi nữ nhi bảo bối này béo trắng mới là quan trọng.
Chân Bảo Lộ đang nhai miếng cá kho tàu mềm mại, gò má nhỏ nhắn phồng to, nghe Chân Như Tùng nói, mắt to xoay tròn mới cười nói: "Phụ thân cứ nói Tiểu Lộ gầy...nhiều ngày nay Tiểu Lộ rất thích ăn điểm tâm do Cát ma malàm, nên phải mập lên chứ."
Cát ma ma là ma ma bên người Chân Bảo Quỳnh, Chân Như Tùng từng nghe nói qua, biết quan hệ của hai tỷ muội càng ngày càn thân thiết, cảm thấy rất là vui mừng, liền nói ngay: "Tay nghề cua Cát ma ma quả thật không tệ, có điều không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, sẽ không tốt cho cơ thể."
Chân Bảo Lộ mỉm cười, liếc mắt nhìn Chân Bảo Quỳnh bên cạnh: " Tỷ tỷ đã dặn con rồi, phụ thân yên tâm đi."
Từ Thị mới ra tháng không lâu, thân mình chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn nhìn hồng nhuận đẫy đà, thật xinh đẹp.
Bà nói: "Lúc này con có thể tiến bộ nhiều như vậy, cũng là nhờ vào tỷ tỷ, nhớ không được kiêu ngạo."
Trong lòng Chân Bảo Lộ tự nhiên là hiểu, nhưng giương mắt ngó nhìn nương, không biết vì sao, trong lòng ít nhiều vẫn có chút vướng mắc. Lòng tràn đầy vui mừng giống như lập tức mạnh mẽ bị chặt đứt mất nửa. Nàng biết mình không nên nghĩ như vậy, cũng biết tỷ tỷ đối xử tốt với mình, nàng cũng thực thích tỷ tỷ, nhưng vì sao nương không khen nàng?
Chân Bảo Lộ "Dạ", sau mỉm cười nói: "Tỷ tỷ luôn chỉ dạy thêm cho Tiểu Lộ, còn sổ ghi bài cũng đưa cho Tiểu Lộ xem..."
Chân Bảo Quỳnh thận trọng, quay sang nói với Từ Thị: "Nương, kỳ thật Tiểu Lộ rất thông minh, căn bản con không cầnlàmgì..."
Bỗng nhiên Từ Thị hiểu ra, lại nhìn sang phu quân nhà mình, mới biết bệnh cũ lại tái phát, liền tự tay gắp một miếng cá cho con gái: "Tiểu Lộ ăn nhiều chút đi, bồi bổ thân mình."
Rốt cuộc thì Chân Bảo Lộ đã sống lại một đời người, sẽ không tính toán chi li giống đời trước, trước mắt hiểu được nương đang từ từ thay đổi, cũng không hy vọng xa vời, chỉ cười đem miếng cá cho vào miệng ăn.
Sau bữa tối, Chân Bảo Lộ cũng giống như thường ngày, vây quanh nôi xem hai đệ đệ.
Hai tên tiểu tử kia vừa ra đời đã có bộ dạng trắng trẻo non nớt, lúc này càng đáng yêu hơn, chỉ là bọn đệ đệ thích ngủ, thời điểm nàng sang đây xem, hầu như lúc nào cũng thấy chúng ngủ giống mấy con heo con vậy đó.
Đột nhiên nghe được có tiếng bước chân bên cạnh.
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, thấy là Chân Bảo Quỳnh, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ." Sợ đánh thức hai đệ đệ.
Chân Bảo Quỳnh gật đầu, đi qua cùng nàng đứng ở bên nôi, nói: "Hôm nay lời nương nói, muội đừng để trong lòng, cũng đừng nghĩ nhiều."
Chân Bảo Lộ giật mình, thầm nghĩ không ngờ tỷ tỷ nàng thận trọng để tâm như vậy. Chân Bảo Lộ không nhìn nàng, chỉ nắm bàn tay của Vinh Nhi, lẩm bẩm nói: "Muội không nghĩ nhiều."
Lão thái thái cầm tay tiểu tôn nữ vỗ nhè nhẹ vài cái, nói: "Ngươi thật hiểu chuyện." Lại tiếp tục nói, "Đều là đường tỷ muội, tổ mẫu chỉ hy vọng các ngươi ở chung hòa hợp, mỗi một người đều khỏe mạnh."
Chân Bảo Lộ nhu thuận gật đầu: "Tiểu Lộ hiểu."
Lão thái thái nở nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn tiểu tôn nữ, hai tròng mắt của tiểu cô nương này lộ ra linh khí, đúng như lời Tạ phu tử đã nói, ước chừng là một khối ngọc thô chưa mài dũa, lúc trước bà thật đã nhìn nhầm rồi. Lão thái thái cởi ra chuỗi Phật châu trên tay mình, đeo vào cổ tay cho Chân Bảo Lộ, chỉ là cổ tay của tiểu cô nương quá nhỏ, mang vào hơi lớn.
Chân Bảo Lộ mở to hai mắt kinh ngạc: "Lão tổ tông..." Nàng biết chuỗi Phật châu này, là vật bên người lão thái thái, trong ngày thường rất là yêu quý.
Lão thái thái nói: "Phật châu có thể phù hộ ngươi bình an, mang không được thì để ở đầu giường. Coi như tổ mẫu bồi thường cho ngươi."
Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn chuỗi Phật châu này, muốn nói cự tuyệt, nhưng nàng biết tính của lão thái thái, nên không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên cười: "Cảm ơn lão tổ tông."
Trong lòng Chân Bảo Lộ hiểu, đây không chỉ đơn thuần là một chuỗi Phật châu.
Sợ là ngày sau nàng càng phải chăm chỉ hơn rồi.
.
Đợi đến Linh Phong tự, sau khi xuống xe ngựa, Chân Bảo Quỳnh không yên tâm nên đi theo Tiết Thị cùng qua nghênh đón lão thái thái xuống xe, nàng thấy muội muội đi theo bên cạnh lão thái thái, hai bà cháu đều tươi cười nhẹ nhàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tựa như nàng đã nói, có người nào mà không thích muội muội chứ?
Tiết Thị đỡ lão thái thái lên núi. Ba tiểu cô nương đi ở phía sau, Chân Bảo Lộ và Chân Bảo Quỳnh đi gần nhau hơn, so ra thì Chân Bảo Chương có chút cô đơn một mình.
Chân Bảo Lộ biết tỷ tỷ lo lắng, nên kể một ít chuyện ở trên xe, khi Chân Bảo Quỳnh nghe nói lão thái thái đem bảo bối Phật châu đã đeo nhiều năm đưa cho muội muội, lập tức mừng rỡ không thôi.
Mà xưa nay Chân Bảo Chương lạnh nhạt, vừa nghe điều này, trong lòng cũng không nhịn được có chút chua chát, bước chân nhanh hơn, tiến đến bên người lão thái thái, vô cùng thân thiết kéo cánh tay lão thái thái.
Chân Bảo Lộ ngẩng đầu liếc nhìn, chỉ cười cười, sau đó tiếp tục nói chuyện cùng tỷ tỷ.
Leo nửa canh giờ bậc thang, hai chân Chân Bảo Lộ mỏi đến nhũn ra, nhíu mày, không còn sức để nói chuyện với tỷ tỷ nữa.
Chân Bảo Lộ mím môi: "Tỷ tỷ, muội thấy khát..."
Chân Bảo Quỳnh nói: "Sắp tới rồi, cố nhịn chút nữa thôi." Hôm nay vừa vặn lại quên mang theo nước.
Chân Bảo Lộ nhíu mày, cũng không tiện nói gì. Chỉ là giống như nghe được có người đang gọi nàng, sắc mặt Chân Bảo Lộ nhàn nhạt xoay người.
Nhìn thiếu niên phía sau, thấy hắn cao lớn tuấn tú, bất quá nửa tháng không gặp, sao có vẻ cao lớn hơn vậy. Lại thấy trong tay hắn cầm túi nước, Chân Bảo Lộ nở nụ cười tươi, khó được nhiệt tình chào hỏi: "Đại Biểu Ca, ngươi cũng tới bái Bồ Tát sao?"