Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 32 : Canh một - Dưa hấu
Ngày đăng: 22:45 21/04/20
Chân Như Tùng đã nói vậy, tất nhiên Tiết Nhượng không thể cự tuyệt, liền cùng ông đi vào.
Trong phòng Chân Bảo Lộ và Tiết Nghi Phương trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thấy phụ thân cùng Tiết Nhượng tiến vào, có hơi sững sờ, nhưng sau đó cũng nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười với phụ thân: "Con còn tưởng rằng hôm nay phụ thân không đến xem Tiểu Lộ nữa chứ." Giọng điệu hơi yếu ớt và trách móc.
Chân Như Tùng lại cười nói: "Phụ thân có ngày nào mà không nhớ thương con?"
Tiết Nghi Phương cũng cười dịu dàng nói: "Nghi Phương gặp qua dượng."
Từ lúc Tiết Thị qua đời, phủ Tề Quốc Công và phủ An Quốc Công cũng không lui tới thường xuyên giống như trước kia. Có điều còn có Chân Bảo Quỳnh, Chân Như Tùng cũng sẽ đi cùng con gái tới phủ An Quốc Công thăm lão thái thái, và Tiết Nghi Phương là cháu gái mà lão thái thái thương yêu nhất, đương nhiên Chân Như Tùng đã gặp vài lần, cũng cảm thấy cô nương này có cái miệng ngọt lại hay cười, rất khiến người ta yêu thích.
Lúc này thấy tiểu cô nương và con gái nhà mình hợp ý nhau như vậy, cũng cười ôn hòa nói: "Nếu Nghi Phương rãnh, hãy thường xuyên đến chơi với Tiểu Lộ."
Thật sự mà nói, đúng là Chân Bảo Lộ không có bạn bè nào cả. Mặc dù Chân Như Tùng vui mừng khi con gái chăm chỉ nhu thuận, nhưng cũng cảm thấy đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi, nên thừa dịp tuổi còn nhỏ mà chơi đùa nhiều hơn.
Tiết Nghi Phương ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ được, đến lúc đó con cũng sẽ thường xuyên mời Tiểu Lộ đến phủ nhà con làm khách, con thật rất thích Tiểu Lộ."
Chân Như Tùng tới thăm con gái xong, thì về phòng của mình thay y phục, mà Tiết Nghi Phương hiểu được tuy rằng Lộ biểu muội khí sắc không tệ, nhưng vẫn còn bệnh, cần tĩnh dưỡng, nên cũng không quấy rầy thêm. Đợi Chân Bảo Quỳnh đưa Tiết Nhượng và Tiết Nghi Phương đi ra ngoài, Chân Bảo Lộ mới bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng gọi Tiết Nhượng lại: "Đại Biểu Ca."
Bước chân Tiết Nhượng ngừng lại, xoay người nhìn nàng.
Chân Bảo Lộ nói: "Ta còn có chuyện muốn nói cùng ngươi."
Chân Bảo Quỳnh dẫn Tiết Nghi Phương đi ra ngoài trước, Tiết Nhượng mới chậm rãi đi qua, hai tròng mắt màu đen âm trầm thâm thúy, nhìn tiểu cô nương trên giường nhỏ nói: "Lộ biểu muội."
Chân Bảo Lộ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Chuyện tình ngày ấy, ta phải cám ơn Đại Biểu Ca thật nhiều. Nếu không phải gặp được ngươi, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ...". Rốt cuộc vẫn là do được nuông chiều, nhất thời xúc động, hoàn toàn không hề nghĩ tới sau khi trốn ra khỏi phủ sẽ phát sinh chuyện gì.
Tiết Nhượng nói: "Không cần..." Hắn khựng lại, cảm thấy phản ứng của mình quá lạnh nhạt, liền lẳng lặng nhìn Tiểu Biểu Muội nói lại: "Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng biểu ca, việc này là ta phải làm."
Chân Bảo Lộ cảm thấy ấm áp, gật đầu ừ một tiếng, rồi sau đó mỉm cười nói: "Còn có ngày ấy Đại Biểu Ca cho ta mượn áo choàng, ta đã kêu Chúc ma ma cất lại, không có bị dơ, Đại Biểu Ca mang về đi."
Đang nói chuyện, liền thấy Chúc ma ma lấy ra cái áo choàng màu mực ở trong tủ quần áo, đưa cho Tiết Nhượng. Tiết Nhượng tiếp nhận, rồi xoay người ra khỏi phòng Chân Bảo Lộ.
Mới đi ra không lâu, thì nghe Chúc ma ma bên trong nói: "Hôm nay tiểu thư muốn ăn cái gì, lão nô đi phòng bếp làm."
Sau đó nghe được giọng nói ngọt ngào trong trẻo vang lên.
Đại khái là đếm trên đầu ngón tay liệt kê ra...
"Minh Châu đậu hủ, chim cút hầm tương, cá viên trân châu, canh tuyết đào... Ôi chao, hay là Chúc ma ma làm cho ta một dĩa bánh hạt dẻ trước đi."
Tiết Nhượng nhè nhẹ vỗ về áo choàng trong tay, khe khẽ cười.
.
Tiết Nhượng học ở thư viện Bạch Lộ, mà thư viện Bạch Lộ và trường nữ học lại nằm cạnh nhau, gặp được hắn ở đây, tất nhiên cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên.
Tiết Nhượng thì biết xưa nay nàng không tim không phổi, e là sẽ không nhớ những việc vặt này, tất nhiên cũng không biết hắn học ở đâu, nhân tiện nói: "Ta là học sinh của thư viện Bạch Lộ..."
Chân Bảo Lộ vội nói: "Ta biết." Nàng tươi cười sáng lạn, "Nghi Phương biểu tỷ có nói qua."
Tiết Nhượng "Ừ" một tiếng, lại thấy hai má nàng đỏ bừng, biết cảm tình của nàng và tỷ tỷ rất tốt, lúc này sợ là phải đợi tỷ tỷ đi ra, mới nói: "Nơi này rất nóng, để ta dẫn ngươi đi tới chỗ khác."
Chân Bảo Lộ gật đầu, bỗng nhiên nói: "Nhưng nếu tỷ tỷ ra tìm không thấy ta thì sao?"
Tiết Nhượng nói: "Yên tâm, chỉ ở ngay dưới cây lớn, thi xong sẽ có tiếng chuông, đến lúc đó chúng ta tới cũng không muộn."
Đã như vậy, Chân Bảo Lộ liền đi theo Đại Biểu Ca, thấy Đại Biểu Ca phân phó gì đó với thư đồng phía sau, nhưng nghe không rõ, cũng không nghĩ nhiều, chỉ đi theo hắn tới dưới cây lớn chờ.
Chân Bảo Lộ theo Tiết Nhượng đi đến dưới cây nhãn lồng, thấy cây nhãn lồng xanh um sum xuê, cao vút tận mây, ở dưới có một khối đá trơn bóng, vừa vặn có thể ngồi hóng mát. Hương Hàn lấy khăn tay ra trải lên trên tảng đá, lúc này Chân Bảo Lộ mới sửa sang lại làn váy ngồi xuống, rồi sau đó nói với Tiết Nhượng: "Đại Biểu Ca cũng ngồi đi."
Tiết Nhượng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Biểu Muội.
Mà thư đồng đi theo Tiết Nhượng cũng dựa theo phân phó đem gì đó đến, thở hồng hộc chạy tới trước mặt thiếu gia nhà mình, nói: "Đại thiếu gia."
Bộ dáng thư đồng này cũng chắc chỉ mười ba mười bốn tuổi, trong có vẻ lịch sự nhã nhặn, mới nhìn là biết người thông minh. Trong tay đang cầm một trái dưa hấu xanh mượt, giống như vừa ngâm nước, bên ngoài vẫn còn ướt.
Chân Bảo Lộ mím môi, nhưng thật ra hơi khát, thấy Đại Biểu Ca cầm lấy trái dưa hấu tròn vo, đặt lên tảng đá, trầm mặc một hồi, rồi một tay chặt trái dưa hấu làm hai nửa. Lúc này, Chân Bảo Lộ mới nao nao, xoay qua Hương Hàn cũng đang kinh ngạc liếc nhìn nhau, xong chuyển ánh mắt tới trên trái dưa hấu vừa bổ ra.
Da mỏng như giấy, nước nhiều như suối, đúng là trái dưa ngon.
Tiết Nhượng lại chia nửa trái dưa hấu thành khối nhỏ, đưa cho Chân Bảo Lộ.
Chân Bảo Lộ giơ tay tiếp nhận, nói: "Cảm ơn Đại Biểu Ca." Rốt cuộc là đang khát, nên cũng không rụt rè, cúi đầu nho nhỏ cắn một miếng.
Dưa hấu lạnh lẽo ngon miệng, dưa hấu cát trong veo, mặt mày Chân Bảo Lộ tươi tắn, nói với Tiết Nhượng: "Mát quá."
Tiết Nhượng thấy nàng vui vẻ, khẽ gật đầu một cái, âm sắc rõ ràng trơn tru trầm thấp, nói: "Thả trong giếng hơn một canh giờ rồi."
Ngày nắng to ăn dưa hấu ướp lạnh đương nhiên là tốt nhất. Chân Bảo Lộ lại cắn một cái, mép miệng hồng nhạt nhỏ nhắn dính nước, khuôn mặt tràn đầy ý cười, híp mắt hưởng thụ.
Tiết Nhượng nhìn, rồi tiếp nhận quạt hương bồ trong tay thư đồng đã chuẩn bị xong, chậm rãi thay người bên cạnh quạt quạt.
[Skinny Cat: ôi ngọt quá...ta cũng thèm dưa hấu, có ai dùng tay cắt dưa hấu cho ta ăn khôngggg.....ganh tị quá trời quá đất]