Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 62 :

Ngày đăng: 22:46 21/04/20


Đôi môi thơm ngọt mềm mại của thiếu nữ không gì sánh nổi, đụng vào liền không muốn rời đi. Tiết Nhượng là nam tử huyết khí sôi trào, đến lúc này, làm sao còn có thể khống chế nổi? Trong một lúc sự dè dặt cẩn trọng ngày xưa tất cả đều quẳng ra sau đầu, tình cảm kìm nén sâu trong nội tâm nhất thời bị kích thích mà phát ra, chỉ còn hơi thở thô thô, mở miệng, muốn một ngụm nuốt vào cô nương mà mình xem như đầu quả tim cả hai đời này!



Một tay hắn che mắt của nàng, một tay ôm vòng eo của nàng.



Vòng eo mảnh nhỏ như liễu mềm mại đúng như tưởng tượng của hắn, dường như chỉ khẽ gập một cái sẽ bị bẻ gẫy.



Hắn muốn dùng sức ôm chặt nàng, nhưng suy cho cùng vẫn còn giữ một chút lý trí, chỉ thoáng dùng sức ôm, không cho nàng tránh thoát. Hơi thở hổn hển rối loạn hòa vào nhau, hắn hôn một cách không có cách thức thật lâu, rốt cục tiểu cô nương trong lòng mới nhận ra, ưm ưm ưm vùng vẫy.



Hắn buông nàng ra, bàn tay che lại trên mắt nàng cũng thoáng dời đi.



Chân Bảo Lộ nhìn Tiết Nhượng trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ kịch liệt. Cả hai đời cộng lại, lần đầu nàng bị người ta hôn như vậy. Ngay cả đời trước khi nàng ở bên Từ Thừa Lãng lâu như vậy, hắn luôn chỉ phát hồ tình chỉ hồ lễ*. Nàng thở hổn hển, cả người vốn là có chút lạnh, nhưng lúc này toàn thân đều vô cùng nóng, còn mềm nhũn, không có hơi sức. Nàng mở to hai mắt trừng hắn, không gì ngoài xấu hổ đỏ mặt, hơn nữa là tức giận.



Sao hắn có thể như vậy?



Chân Bảo Lộ trợn tròn mắt, đang muốn mở miệng trách cứ.



Nhưng đúng lúc này chóp mũi bỗng nhiên thấy ngứa, sau đó liền không hợp thời hắt xì.



Mấy ngày nay trong người nàng đã khó chịu, hắt hơi thật rất bình thường. Nhưng tiểu cô nương là người thích xinh đẹp, loại chuyện hắt xì hơi này, cũng muốn làm cho lịch sự, có thể tao nhã bao nhiêu thì tao nhã bấy nhiêu. Thay vào đó lúc này nàng hắt hơi vang dội, cái mũi liền ẩm ướt... cả nước mũi cũng chảy ra.



Lần này được rồi, thoáng cái cơn tức cũng không còn.



Không khí ái muội cũng lập tức tan thành mây khói, khiến cho mặt của Chân Bảo Lộ đỏ lên, thật muốn tìm một cái lỗ chui vào. Hắn gần nàng như vậy, cũng không biết nước mũi có văng lên mặt của hắn hay không.



Tiết Nhượng đã chuẩn bị rất tốt để bị đánh mắng. Lúc này lại đột phát tình huống loại này, cũng có hơi lờ mờ. Trên người không mang theo khăn tay, hắn giơ tay dùng tay áo của mình xoa xoa nước mũi cho nàng, cẩn thận, một chút cũng không chê nàng bẩn.



Lúc này Chân Bảo Lộ mới đẩy hắn ra, đứng dậy liền muốn xuống giường. Cả người nàng run rẩy, hốt ha hốt hoảng đi giày vào, thấy hắn cũng muốn bước xuống, thì hung dữ nói: “Không được qua đây!” Hiện giờ, nàng không biết nên làm như thế nào. Phản ứng duy nhất đó là hắn đừng đến gần nàng hơn nữa.



Nàng nói không, hắn ngồi ở chỗ kia thật sự bất động.



Tiết Nhượng nhìn nàng.



Gò má của tiểu cô nương hồng như thoa son, hắn cho rằng nàng sẽ khóc, nhưng nàng chỉ đỏ mắt, còn chưa khóc. Thấy nàng tức giận, hắn lập tức có chút luống cuống, nhưng trên mặt lại tỏ ra bình tĩnh, mở miệng gọi: “Tiểu Lộ...”



“Tiểu Lộ còn đang ngủ sao?”
Lúc Chân Bảo Lộ về phủ liền xem đại phu, Từ thị ngồi bên giường, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của khuê nữ trắng xanh mảnh mai, thì dặn dò: “Mấy ngày nay nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng ra ngoài.” Lại giơ tay sờ sờ trán khuê nữ, đột nhiên đình trệ, hỏi, “Sao lại có mùi rượu?”



Trong lòng Chân Bảo Lộ “hồi hộp”, nghĩ tới mới vừa rồi ở phủ An Quốc Công, Tiết Nhượng cùng nàng thân cận như vậy, hắn có uống rượu, nghĩ rằng trên người nàng cũng bị dính.



Chân Bảo Lộ khẩn trương mở to mắt, không biết nên giải thích như thế nào, trái lại Chân Bảo Quỳnh đứng một bên nói.



“Hôm nay là sinh thần của Nghi Phương, tất cả mọi người vui vẻ, nên có uống một ly rượu hoa đào.”



Từ thị cau mày nói: “Rượu hoa đào cũng là rượu, cô nương trong nhà vẫn ít uống mới đúng.” Từ thị biết tiểu nữ nhi ngang bướng, nghe mùi rượu, khẳng định không chỉ uống một chén đâu, chỉ là đại nữ nhi che chở như vậy.



Chân Bảo Lộ thấy mình quả thật ngu ngốc, sao lại quên chuyện như vậy. Nàng gật đầu nói: “Nữ nhi biết rồi.”



Từ thị nhìn khuê nữ uống thuốc, trán cũng không nóng nữa, liền yên tâm, mới nói với Chân Bảo Quỳnh: “Quỳnh nhi cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng làm ồn Tiểu Lộ.”



Chân Bảo Quỳnh gật gật đầu, bất quá đến khi Từ thị ra ngoài, vẫn ở lâu trong phòng muội muội một chút. Nàng giơ tay chỉnh sửa lại mái tóc đen tuyền mềm mại của muội muội. Chỉ cảm thấy sờ vào thật mượt mà, cực kì thoải mái, còn có hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái nữa. Tóc của Chân Bảo Quỳnh cũng không tệ, có điều hơi thoáng có màu nâu vàng, không bằng mái tóc dài tơ lụa xinh đẹp của muội muội. Theo Chân Bảo Quỳnh, cái gì của muội muội cũng tốt nhất, thường ngày xem như trân bảo, hiện nay bộ dáng suy yếu như vậy, càng nhìn càng đau lòng.



Chân Bảo Quỳnh nói: “Nghỉ ngơi thật tốt nha, sáng mai tỷ trở lại thăm muội.”



Chân Bảo Lộ thích nằm nghiêng ngủ, gương mặt vùi vào gối mềm mại, càng lộ vẻ yếu ớt. Nàng gật gật đầu, nói: “Ừm. Tỷ tỷ đi ngủ sớm đi.”



Chân Bảo Quỳnh cười cười, lúc này mới ra ngoài.



Chân Bảo Lộ nằm trên giường, trở mình, nghe tiếng bước chân rời đi của tỷ tỷ. Bất quá Chân Bảo Quỳnh không có đi thẳng về phòng, mà nói Chúc ma ma chiếu cố Chân Bảo Lộ, muốn Chúc ma ma cẩn thận chiếu cố muội muội, lải nhải lảm nhảm, so với người làm nương là Từ thị còn để tâm hơn.



Đến khi không có động tĩnh, Chân Bảo Lộ mới phiền não vùi mặt vào trong chăn.



Hiện giờ, trong đầu đều là chuyện đã xảy ra trong phòng khách ở phủ An Quốc Công.



*Phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lý [发乎于情, 止乎于理]: có lẽ lấy ý từ câu “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ” [发乎情止乎礼]. Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử. Truyền thuyết nói rằng trong “Kinh Thi” do đức Khổng Tử biên soạn, trích mục “Quan Thư”, miêu tả một người nam nhân trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ một vị nữ tử mà mắc bệnh tương tư, ngày đêm ăn ngủ không yên. Học trò của Khổng Tử, Tử Phục viết lại điều này ghi một lời răn bên dưới “Phát hồ tình chỉ hồ lễ nghĩa”, đó cũng chính là chủ trương của đức Khổng Tử ngày xưa, “Nhạc nhi bất dâm”. Chữ “Hồ” ở đây là giới từ, nghĩa tương đương với từ “Vu”.



“Phát hồ tình chỉ hồ lễ” nghĩa là “Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong ái tình ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức ràng buộc giới hạn con người ta không nên đi vượt quá lằn ranh đó.”



Ý tứ ở đây muốn nói rằng: Giữa người và người với nhau ái tình nảy sinh là điều không thể cấm cản, nhưng ái tình đó không được vượt quá giới hạn của lễ giáo cùng lề thói xã hội, chính là không được có quan hệ tằng tịu bất chính. Giới hạn ở đây không phải là ngăn chặn ái tình giữa hai bên, mà ý muốn nói những phạm vị cho phép của lễ giáo trong xã hội đối với ái tình. Con người phải biết dừng lại trước những điều cấm kỵ vượt quá giới hạn của lễ nghi đạo đức. Không được chỉ vì tình ái mà làm ra những sự việc trái với luân thường đạo lý, đi quá những ràng buộc giới hạn của đạo đức. Chung quy cả cụm có nghĩa là “Phát ra từ tình yêu, nhưng dừng lại ở lễ nghĩa”