Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 64 :
Ngày đăng: 22:46 21/04/20
Chân Bảo Lộ ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ làm ra cử chỉ vô lễ thô lỗ như vậy. Đến khi sách ôm trong tay “lộp bộp” rơi xuống, gương mặt mới nóng lên xấu hổ giận dữ kêu: “Tiết Nhượng!”
Nàng giống như bao gạo bị hắn vác trên vai. Mà đầu vai nam nhân lại cứng rắn, va đụng vào bụng của nàng, khiến Chân Bảo Lộ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trâm hoa cài trên búi tóc cũng lạch cạch rơi xuống đất.
Đây là trên lầu hai của tiệm sách, nàng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ ra sức đấm vào lưng hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Huynh thả ta xuống!”
Tiết Nhượng gật đầu nói được rồi xoải bước đi đến trước bàn học, cẩn thận đặt người trên vai xuống. Hắn để nàng ngồi trên bàn học, bản thân mình thì ngồi xuống ghế trước mặt nàng, thấy nàng muốn bước xuống, liền đưa tay khoát lên hai tay nàng trên gối: “Tiểu Lộ, chúng ta hãy nói chuyện cho rõ ràng đi.”
Chân Bảo Lộ hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Nói chuyện rõ ràng, hắn khiêng nàng như vậy, đây coi là kiểu nói chuyện rõ ràng gì vậy?
Nàng vừa giận vừa hờn, dò xét liếc mắt nhìn hắn. Hắn ngồi trước mặt nàng, chỉ là nàng ngồi trên bàn, còn hắn ngồi ở ghế. Nhìn như vậy, giống như hắn đang ngồi xổm bên chân của nàng.
Một nam nhân đội trời đạp đất, lấy tư thế này tựa vào bên chân nàng, ngước đầu nhìn lên nàng, không có cô nương nào có thể kháng cự.
Cặp mắt to của Chân Bảo Lộ hiện lên vẻ giật mình, lại cúi đầu nhìn nhìn tay của mình bị hắn nắm lấy. Bàn tay cô nương nhỏ nhắn trắng nõn, tựa như búp măng non mọc trong mùa xuân, mà tay của nam tử thon dài ấm áp, nhìn rất đẹp mắt, chỉ là lòng bàn tay có vết chai nhè nhẹ vỗ về mu bàn tay nàng, cái loại cảm giác ấm áp mà thô ráp này, khiến nàng có chút không được tự nhiên.
Nàng nhìn vào ánh mắt dịu dàng của hắn, mặc dù xúc động trong tích tắc, nhưng tới cùng vẫn là một cô nương rụt rè. Nàng thoáng nghiêng đầu, không muốn nói chuyện cùng hắn.
Tiết Nhượng nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn trước mặt, làm thế nào cũng không nỡ buông ra. Tay nàng rất đẹp, đầu ngón tay nhỏ hồng không nhuộm màu, móng tay được cắt dũa ngay ngắn chỉnh tề sạch sẽ. Hắn khẽ nắm, cảm thụ được sự mềm nhẵn của đôi tay, đây là chuyện mà hắn đã rất muốn làm cả hai đời, tựa như vẫn nắm tay nàng như vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng chu miệng nhỏ, càng cảm thấy vô cùng đáng yêu, liền nhẹ nhàng nói: “Đừng tức giận.”
Rõ ràng là tức giận, nhưng vào lúc này, Chân Bảo Lộ có chút muốn cười ---- nào có ai dỗ dành vậy chứ?
Nàng nghĩ nghĩ, cũng biết dạng này không phải vấn đề, rồi mới nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Rõ ràng lần trước huynh đã đáp ứng với ta.”
Chân Bảo Lộ nhìn hắn, thấy hắn khẽ mỉm cười, con mắt lóe sáng như sao, cũng cùng cười theo, giọng nói trong veo: “Ta đi đây.”
Hắn gật đầu, đứng tại chỗ, nhìn nàng đi.
Trong tay Chân Bảo Lộ cầm sách, chậm rãi ra cửa, đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu khẽ gọi hắn: “Đại Biểu Ca.”
Mặt mày hắn trong sáng, dùng ánh mắt hỏi nàng.
Chân Bảo Lộ nghĩ nghĩ, nói: “Về sau huynh không được uống nhiều rượu như vậy nữa.” Uống rượu dễ dàng hỏng việc, sự tình lần trước, nàng cũng không muốn phát sinh lần nữa. Hơn nữa, nếu hắn tùy tùy tiện tiện khinh bạc cô nương khác, vậy thì làm sao bây giờ?
Ánh mắt Tiết Nhượng sững sờ, đương nhiên không thể nói với nàng, ngày ấy tửu lượng của hắn rất tốt căn bản nửa phần men say đều không có. Chỉ là hiện nay vừa mới bước một bước nhỏ, nếu nàng biết rõ, sợ sẽ giận hắn. Đối mặt với nàng, hắn hiếm khi có suy nghĩ sáng suốt một lần, cho dù nàng bắt đầu quản lí hắn, hắn cũng cực kỳ hưởng thụ.
Hắn gật gật đầu, muốn nói được, dừng một chút, nhưng mỉm cười, trầm giọng nói: “Nghe lời muội.”
Nàng chịu không nổi ánh mắt sáng rực của hắn hiện ra ánh sáng nhu hòa, gương mặt nóng rực, ôm sánh vội vội vàng vàng xuống lầu.
Hương Hàn và Hương Đào dưới lầu, nhìn thấy tiểu thư nhà mình cầm sách trong tay, liền đi tới cầm thay nàng. Hương Hàn tỉ mỉ hơn, một đôi mắt nhỏ đánh giá tiểu thư nhà mình, nhìn bộ dáng xấu hổ của tiểu thư, trong lòng “hồi hộp”, ngay tức khắc cảm thấy có chút là lạ.
Hương Đào hoạt bát cẩu thả hơn, không nhìn ra khác thường, chỉ nhận sách trong tay Chân Bảo Lộ, cười hì hì nói: “Tiểu thư, chúng ta còn tới Thúy Phương trai mua ít điểm tâm không?”
Gương mặt Chân Bảo Lộ mang theo ý cười, lúc này khẩu vị không tệ, trái lại muốn ăn, nên gật đầu nói: “Ừm, chúng ta đi đi.”
Hương Đào nói chuyện với Chân Bảo Lộ, cùng ra khỏi tiệm sách, mà Hương Hàn đi ở phía sau, trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là trước khi ra khỏi cửa tiệm mới cẩn thận nhìn thoáng qua.