Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 67 :
Ngày đăng: 22:46 21/04/20
Cả người tiểu cô nương ở bên trong nước, chỉ còn lại một đôi cánh tay mảnh khảnh trắng thuần liều mạng vùng vẫy. Hiện giờ đang là đầu mùa đông, nước ao rét lạnh, tình huống vô cùng nguy cấp. Tuy Phất Đông biết tiểu thư nhà mình biết bơi, nhưng không chịu nổi khí trời lạnh như vậy, nàng ta thấy nam tử tuấn mỹ lạnh lùng bên cạnh thờ ơ, mới thật sự bối rối: “Tiết công tử, Lục cô nương sắp không được rồi...” Nàng ta run giọng, ánh mắt chăm chú nhìn mặt nước, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch.
Lúc này, nam tử mặc cẩm bào màu xanh biếc xoải bước chạy tới, nhìn cô nương rơi xuống nước, vội vàng hỏi Phất Đông: “Ngươi mới vừa nói là ai rơi xuống nước!”
Hiển nhiên Phất Đông nhận ra Từ Thừa Lãng trước mặt. Nàng ta không biết sao Đại công tử phủ Trường Trữ Hầu lại xuất hiện ở đây, nhưng đã không kịp nghĩ tới những thứ này. Tiết Đại công tử trước mặt, nàng ta không có cách nào khác sửa lại nói là Tam cô nương, cho dù lấy giao tình của Từ công tử cùng Lục cô nương, nhất định sẽ phấn đấu quên mình cứu người, lập tức liền nói: “Là Lục cô nương, Lục cô nương rơi xuống nước rồi.”
Suy cho cùng Từ Thừa Lãng cũng là người thông tuệ, nếu hôm nay là cô nương khác rơi xuống nước, nếu muốn hắn cứu người cũng sẽ do dự một lúc, dù sao hắn sẽ cùng cô nương người ta có da thịt thân thiết, đó là phải chịu trách nhiệm đấy. Nhưng nghe thấy là Tiểu Biểu Muội, làm sao còn có thể do dự, lập tức liều lĩnh nhảy xuống nước đi cứu người.
“Tiểu Lộ!”
“Tiểu Lộ!”
Kỹ năng bơi của Từ Thừa Lãng cũng không tốt, nhưng ít nhiều vẫn biết, hiện nay tình huống khẩn cấp, trái lại hắn phát huy vô cùng tốt. Từ Thừa Lãng kích động vô cùng. Nước ao rét lạnh, một nam tử như hắn còn chịu không nổi, vừa nghĩ tới Tiểu Biểu Muội mềm yếu kia rơi vào nước, trong lòng gấp đến độ không sao tả được, đợi đến lúc đem người nâng từ dưới nước lên, cuối cùng mới thấy rõ gương mặt của cô nương trong lòng.
Từ Thừa Lãng đột nhiên mở to hai mắt, nhận ra trong lòng không phải Chân Bảo Lộ, mà là Tam cô nương Chân Bảo Chương của nhị phòng. Lúc này đầu của Từ Thừa Lãng ông lên, sáng tỏ thông suốt, nghiêng đầu nhìn Tiết Nhượng trong đình nghỉ mát, thấy dáng vẻ của hắn như sắp đi.
Hiện giờ, Từ Thừa Lãng sao còn không rõ ràng chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể kiên trì cứu Chân Bảo Chương trong lòng lên.
.
Trong phòng Chân Bảo Lộ đang ngoan ngoãn khéo léo hầu bên người lão thái thái.
Ngày xưa lão thái thái thương yêu nhất là Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Chương, nhưng từ chuyện ba năm trước đây, lão thái thái liền cách xa Chân Bảo Chương, mà đặc biệt yêu thương Chân Bảo Lộ hơn. Còn Chân Bảo Quỳnh sắp phải xuất giá, việc hôn sự đã định, lão thái thái cũng bớt để tâm đến, dù sao trong lòng của bà, cháu gái vậy đã là người của nhà khác, chỉ có Chân Bảo Lộ chưa đính thân, hai năm trước bà luôn luôn cất giấu, chỉ chăm chỉ học hành để nâng cao bản thân, hiện giờ đến tuổi làm mai, thì cũng đem cháu gái bảo bối này ra ngoài, cho mọi người nhìn thấy.
Hôm nay là ngày náo nhiệt, đương nhiên lão thái thái sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Những phu nhân ở đây, trong nhà có con trai, nên có ý hay vô ý quan sát đến vị Chân Lục cô nương này. Ngày thường ở trường nữ học, bọn họ cũng từng nghe nói qua, biết vài vị tiểu thư của phủ Tề Quốc Công, tất cả đều có tri thức hiểu lễ nghĩa tài hoa xuất chúng, trong số mấy vị tiểu thư đó, chính là hai vị trưởng thành của đại phòng. Hôm nay nhìn thấy, Chân Lục cô nương đứng đằng kia, đích thật muốn người ta không chú ý cũng khó khăn ---- tiểu cô nương lớn lên thật xinh đẹp. Hôm nay lại là ngày vui, nhan sắc ăn mặc tươi đẹp chút, lại càng xinh đẹp vô song.
Tốt thì tốt, chỉ là bộ dáng quá xinh đẹp.
Trang thị mặc một thân bối tử màu vàng thêu hoa văn như ý, chải búi tóc uy đọa, cực kì đoan trang quý khí. Chỉ là khi nhìn thấy Trình thị, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Bà thản nhiên nói: “Thừa Lãng nhà ta xưa nay thiện tâm, hôm nay bất quá tiện tay mà thôi, Chân Nhị phu nhân không cần để ở trong lòng.”
Trình thị gặp bộ dáng Trang thị lạnh lùng cao ngạo, trong lòng sớm mắng tám trăm lần, nhưng tới cùng vẫn là nhịn được, trên mặt mang theo nụ ười nhẹ nhàng cực kì khách khí, lại hiểu được việc này trước mặt hai tỷ muội Chân Bảo Quỳnh khó mà nói, nhất thời đang nghĩ xem nên mở miệng như thế nào.
Mà Chân Bảo Lộ cũng không muốn cùng Trình thị đứng một nơi, nên nói với Trang thị: “”Cữu mẫu, ta có thể cùng tỷ tỷ vào xem Từ biểu ca không?”
Trang thị cũng có ý nói rõ ràng với Trình thị, lập tức đáp: “Cũng được.”
Đến khi hai tỷ muội Chân Bảo Lộ đi vào, Trang thị mới cười lạnh với Trình thị nói: “Chân Nhị phu nhân, chúng ta người sáng không nói lời tối, chuyện hôm nay cứ như vậy cho qua đi thôi. Trong lòng ngươi đánh chủ ý gì, ta đã hiểu rõ ràng, Thừa Lãng của ta tuyệt đối sẽ không cưới con gái nhà ngươi, ngươi hãy dẹp bỏ cái ý niệm này đi.”
Chân Bảo Lộ không muốn nghe, nhưng Trang thị nói chuyện sang sảng, nàng cũng nghe được một chút. Nàng thoáng nhíu mi, theo tỷ tỷ cùng nhau tiến vào, mới thoáng thấy bóng dáng cao gầy đứng trước cửa sổ.
Áo bào màu xanh ngọc thêu hoa sen, làm nổi bật dáng vẻ thẳng đứng như trúc của hắn, tóc đen xõa xuống, chỉ là một bóng lưng, cũng có thể cảm nhận được sự ôn nhuận lịch sự tao nhã của hắn.
Nói cho cùng là nam tử mà đời trước nàng đã coi trọng...
Từ Thừa Lãng chậm rãi xoay người, thấy hai tỷ muội đi vào, mặt mày dịu xuống, kêu lên: “Quỳnh biểu muội, Lộ biểu muội.”
Rốt cuộc Chân Bảo Lộ và phủ Trường Trữ Hầu quan hệ thân cận chút, lúc này cũng là Chân Bảo Lộ đáp lại: “Ta và tỷ tỷ tới thăm ngươi một chút.” Nàng tươi cười khéo léo nhưng xa lạ, tỉ mỉ đánh giá sắc mặt Từ biểu ca, đích xác có chút khó coi. Nàng cũng hiểu, kỹ năng bơi của Từ Thừa Lãng không giỏi.
Từ Thừa Lãng trái lại khách khách khí khí, đi đến trước mặt hai người, nói: “Ngồi đi.”
Chẳng qua chỉ muốn tới xem một chút, Chân Bảo Lộ không có ý ở lâu, lập tức lắc đầu nói: “Không cần, ta chỉ qua đây nhìn một cái, không muốn quấy rầy Từ biểu ca nghỉ ngơi.” Tuy lúc này không phải cô nam quả nữ, tóm lại ngồi lâu có chút không tốt. Nàng quan tâm theo lễ phép, qua đây thăm viếng, là đủ rồi. Nói gì thì chuyện cũng là xảy ra ở phủ Tề Quốc Công, nàng không đến thăm viếng thì thật không được.
Hiện giờ, gã sai vặt của Từ Thừa Lãng tiến vào, nói: “Thiếu gia, Tiết Đại công tử sang đây xem người.”
Từ Thừa Lãng sầm mặt lại, hai tay trong tay áo gắt gao nắm chặt, chậm rãi nói: “... Mời hắn vào.”