Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 71 :

Ngày đăng: 22:46 21/04/20


Như vậy, liền coi như nàng đã đáp ứng rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Chân Bảo Lộ nóng hừng hực, vội vàng hạ mành xuống không nhìn hắn nữa.



Đến buổi tối, Chân Bảo Lộ đành phải nói ra việc này với phụ thân.



Chân Như Tùng mặc một thân áo xanh thẫm kẻ sọc, mặt mày ôn hòa khẽ mỉm cười, tiếp nhận ly trà Từ thị đưa tới. Ông cầm ly không nhanh không chậm gạt bọt trà, cố ý thản nhiên nói: "Lần trước không phải nói không muốn đi sao?"



Chân Như Tùng là hi vọng khuê nữ đi đấy, dù sao sang năm bảo bối khuê nữ này của ông tròn 14 tuổi, nên đính thân rồi. Tiểu thư trong nhà không có cơ hội thấy ngoại nam, ông vì việc hôn sự của khuê nữ, trong lòng cũng rất lo lắng. Ngoài miệng thì nói khuê nữ còn nhỏ, không vội, duy chỉ có trong lòng ông biết rõ, chỉ là tìm không được người hài lòng thôi. Ông sợ chọn không tốt thì nửa đời sau của khuê nữ sẽ trôi qua không như ý nguyện. Lúc này là cơ hội tốt, có thể để khuê nữ tự mình nhìn thấy bản lĩnh của những công tử kia, khuê nữ tuổi còn nhỏ, lại có chủ ý, nói không chừng có thể nhìn trúng một đứa đây.



Chân Bảo Lộ biết xưa nay phụ thân sủng ái nàng, lập tức giơ tay khẽ giật ống tay áo của Chân Như Tùng một cái, nháy nháy mắt nói: "Nghi Phương biểu tỷ nói nàng cũng sẽ đi, con đã hứa với bọn họ rồi."



Chân Như Tùng nghĩ khuê nữ cùng Tiết Nghi Phương có quan hệ tốt, đương nhiên cũng không hoài nghi.



Ông nghiêng đầu nhìn khuê nữ, nói: "Vậy thì tốt, phụ thân liền dẫn con đi."



Chân Bảo Lộ cười dịu dàng nói: "Cảm ơn phụ thân."



Từ thị lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn hai cha con, cong môi cười cười, hỏi: "Quỳnh nhi có đi không?"



Chân Như Tùng khựng lại, nhìn thoáng qua Từ thị, nói: "Sang năm Quỳnh nhi sẽ xuất giá, nếu ra ngoài xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy coi như không may." Ý lúc này là chỉ mang theo một mình Chân Bảo Lộ.



Chân Bảo Quỳnh nghe xong trái lại không hề gì, gật đầu nói: "Đúng vậy, hơn nữa bên ngoài lạnh như thế, con lo bản thân mình sẽ chịu không nổi." Thân thể Chân Bảo Quỳnh mảnh mai chút, mà tràng săn bắn của hoàng gia ở núi Ngọc Phong, tuyết trắng mênh mang, đối với thân thể của cô nương trong nhà thật không tốt.



Từ thị gật gật đầu: "Cũng đúng."



Mặc dù Chân Bảo Quỳnh không đi, nhưng đến cùng trong lòng vẫn nghĩ cho muội muội. Đêm trước khi đi núi Ngọc Phong săn bắn, tự mình sửa soạn xiêm y chống lạnh cho muội muội, đứng bên tủ quần áo mạ vàng khắc hoa cỏ thao thao bất tuyệt dặn dò hơn nữa ngày.



Tuy Chân Bảo Lộ nghe lời của tỷ tỷ, nhưng không chịu nổi tỷ tỷ đem nàng bao thành hình dáng bánh chưng, lập tức tiến lên kéo tỷ tỷ đang chỉnh lý xiêm y qua đây nói: "Tỷ tỷ yên tâm đi, có Hương Hàn, Hương Đào và Chúc ma ma chăm sóc cho muội, tỷ còn lo lắng cái gì chứ?"



Sao Chân Bảo Quỳnh không lo lắng, nói: "Vậy muội nhớ kỹ đó, không được chạy loạn."



Chân Bảo Lộ liên tục gật đầu, bảo đảm mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời không chạy loạn.



Ngày xuất phát, Chân Bảo Lộ mặc xiêm y sa tanh màu son thêu sợi kim tuyến, toàn thân bên ngoài bọc áo choàng lông chim màu đỏ quả hạnh đường viền hồng thạch lưu, trên đầu trùm nón lông thỏ trắng, cực kì xinh đẹp hoạt bát.




Chu Sính Đình nhìn thoáng qua Chân Lục cô nương mỹ mạo vô song kia, nhìn trên người nàng ta ăn mặc cao quý, lại nhìn xem bản thân, nhất thời ảm đạm, nói với Tiết Nghi Dung: "Cảm ơn Dung biểu tỷ."



Mặc dù Chân Bảo Lộ không có nói, nhưng nàng biết, Đại Biểu Ca hễ có chút tâm tư, đều có thể săn một con động vật nhỏ đáng yêu cho nàng. Nàng không kiên nhẫn giống Tiết Nghi Phương nuôi một con thỏ, trái lại trong lòng hi vọng hắn có thể săn cho mình một con hồ ly, tốt nhất là bạch hồ, vừa lúc có thể làm khăn choàng cổ.



Bất quá - -



Đợi đến ngày săn kết thúc, Tiết Nhượng đích xác bảo gã sai vặt tặng đồ tới, nhưng đưa cũng không phải bạch hồ nàng muốn, mà là một con nai con nhát gan đáng thương tội nghiệp.



Hương Hàn, Hương Đào vây quanh con nai con rất là yêu thích, Chân Bảo Lộ thấy tiểu gia hỏa này, cũng cười cười, nói với gã sai vặt đưa nai con tới: "Thay ta cám ơn Đại Biểu Ca."



Chân Bảo Lộ cũng biết nai con đáng yêu, nhưng nàng không có tâm tư nuôi thú.



Nhìn nai con này, chỉ nghĩ đến lần trước nếm qua thịt hươu. Trong lòng suy nghĩ: Suy cho cùng đây là nai con Tiết Nhượng đưa đấy, nàng không nên tùy tiện làm thịt, phải nói một tiếng với hắn trước mới được.



Một ngày mệt mỏi, đương nhiên mọi người đều cần đi nghỉ ngơi.



Tuy biệt uyển ở núi Ngọc Phong là chỗ của hoàng gia, nhưng thường ngày trong phủ Chân Bảo Lộ được Chân Như Tùng nuông chiều trở thành công chúa, trái lại cảm thấy phòng khách của biệt uyển ngủ có chút không thoải mái, thí dụ như giường không đủ lớn, không giống như trong phủ nàng có thể lăn qua lăn lại, chăn cũng không mềm mại, ngay cả mùi vị bên trong phòng này bọn họ cũng không thích.



Hương Hàn lại nói: "Tiểu thư hãy tạm chấp nhận." Ở bên ngoài không thể sánh bằng ở trong phủ, làm sao mọi thứ đều có thể như ý nguyện.



Sáng mai còn phải dậy sớm, cho dù không quen, Chân Bảo Lộ cũng chỉ có thể tắm rửa đi ngủ.



Mới đầu nàng lăn qua lộn lại có chút ngủ không được, về sau, giữa lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên ngửi được mùi hương rất thơm, lúc sau liền ngủ say sưa.



Ngày kế, Hương Hàn Hương Đào ở bên ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng, Chúc ma ma đi vào gọi tiểu thư. Chúc ma ma biết tiểu thư nhà bà thích ngủ nướng, đặc biệt vào mùa đông, càng yêu ngủ. Khóe miệng bà cong cong, chân mày mang theo ý cười, khẽ kêu: "Tiểu thư, tiểu thư..."



Gọi vài tiếng, còn chưa thấy động tĩnh, lúc này Chúc ma ma mới đưa tay ra vén màn lên.



Phía ngoài Hương Hàn và Hương Đào chợt nghe Chúc ma ma bên trong gọi lớn một tiếng, vội vội vàng vàng tiến vào, thì thấy Chúc ma ma đứng bên giường run rẩy, khuôn mặt trắng bệch.



Gặp màn giường thêu mây trên giường nhỏ đã nhấc lên, vắng vẻ trống không, tiểu thư vốn nên nằm ngủ yên trên giường lại chẳng biết đi đâu.