Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 83 :

Ngày đăng: 22:46 21/04/20


Chân Bảo Chương cười nhẹ nhàng, nói: "Ta có thể có ý gì? Chỉ là có lòng tốt tới nói cho Lục muội muội biết thôi, hôm nay vừa lúc Lục muội muội ở Linh Phong tự, thì hãy thay Tiết Đại công tử cầu phúc, để hắn tránh được một kiếp đại nạn không chết đi."



Trên mặt Chân Bảo Chương vui sướng khi người gặp họa, nói dễ dàng đấy, nhưng lúc biết tin tức, trong lòng vẫn từng có lo lắng. Suy cho cùng nàng đã từng coi trọng nam nhân này, nhưng hắn mắt mù, lại thích Chân Bảo Lộ. Vả lại hiện giờ Chân Bảo Chương đã là Tĩnh Vương Trắc phi, tuy nói không có ân ái sau khi cưới, nhưng trong đêm động phòng hoa chúc Tĩnh Vương cũng dịu dàng, khiến nàng thấy được trên giường người nam nhân này cũng cường tráng tài giỏi, vậy thì, Chân Bảo Chương tự nhiên đối với Tĩnh Vương càng để tâm hơn.



Chân Bảo Lộ liếc mắt nhìn Chân Bảo Chương một cái, biết mặc dù Chân Bảo Chương thích đối nghịch cùng nàng, nhưng loại sự tình này, hẳn không bịa đặt vô căn cứ.



Nàng cũng không hỏi nhiều nữa, vội vội vàng vàng đi tìm Từ thị.



Bên trong đại điện, vừa lúc Từ thị đi ra, nhìn bộ dáng khuê nữ hốt ha hốt hoảng, liền nhíu mi trách nói: "Nhìn con thử xem, tính tình trẻ con khi nào thì có thể thay đổi?"



Nhưng Chân Bảo Lộ đỏ mắt nói: "Mẫu thân, hình như Đại Biểu Ca xảy ra chuyện rồi."



Chân Bảo Lộ đem lời của Chân Bảo Chương nói cho bà biết. Từ thị vừa nghe, lúc này trong lòng mới lo lắng, cũng không ở lâu lại Linh Phong tự, cùng Chân Bảo Lộ xuống núi.



Dọc theo đường đi Chân Bảo Lộ lo lắng trùng trùng, dưới loại tình huống này, nàng không thể làm gì, chỉ có thể lo lắng suông. Mà Từ thị ngồi bên cạnh khuê nữ, sửa sang lại ống tay áo, nghiêng đầu nhìn nữ nhi, vốn muốn an ủi vài câu, lại đột nhiên phát hiện bà chưa từng làm qua loại chuyện này, không biết nên nói cái gì.



Trong lòng Từ thị tự trách, ôn nhu nói: "Con yên tâm, Tiết Nhượng làm việc ổn trọng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."



Nhưng Chân Bảo Lộ nghe không vào, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Từ thị ngẩn ra, cũng không có nói nữa.



Đến khi Chân Bảo Lộ trở về phủ Tề Quốc Công, Chân Như Tùng vừa vặn hạ triều trở về, nàng vội vàng tiến lên hỏi gấp: "Phụ thân, người có tin tức của Đại Biểu Ca sao?"



Chân Như Tùng ngẩn ra, hơi kinh ngạc vì nữ nhi vậy mà biết rõ, mặt mày ôn hòa nói: "Chúng ta vào trong rồi nói."



Chân Bảo Lộ gật gật đầu, vội vàng đi theo Chân Như Tùng vào trong, mà Từ thị lại theo ở phía sau.



Vào phủ, Chân Như Tùng mới nói tin tức vừa nghe được với Chân Bảo Lộ. Nguyên lai là ngay lúc Tĩnh Vương bình định chiến loạn biên quan thì gặp được quân địch đánh lén, tử thương thảm trọng, Tĩnh Vương cùng Tiết Nhượng đều bị thương, nhưng Tĩnh Vương chỉ là bị thương nhẹ, Tiết Nhượng thì khá nặng.



Chân Như Tùng nói xong, thấy nữ nhi lo lắng, vổ về nói: "Con yên tâm, tuy nói Nhượng nhi bị thương nặng chút, nhưng hôm nay đã thoát khỏi nguy hiểm, tánh mạng không sao."
Từ thị chậm rãi mở miệng nói: "Ta biết hôm nay là ngày Đại Biểu Ca của con trở về, nhưng một cô nương phải biết dè dặt, nếu không sẽ bị người khác xem thường. Con có biết nếu như để người ngoài nhìn thấy, sẽ nói con như thế nào không?"



Mặt Chân Bảo Lộ nóng bừng, biết mình không gạt được bà, nắm chặt hai tay suy nghĩ, rồi sau đó nói: "Con chỉ đứng trên trà lâu, từ xa nhìn thôi." Nàng sợ mẫu thân không đáp ứng, liền bổ sung thêm, "Hơn nữa hôm nay không phải chỉ có một mình con, đa số những cô nương ở trường nữ học đều đến, đây bất quá chỉ là thuận đường, xong rồi con còn phải hẹn gặp các nàng ấy trò chuyện nữa." Đây là lời nói thật.



Nhưng thái độ Từ thị cứng rắn, không cho phép nữ nhi làm ra hành vi không có chút dè dặt, nói: "Mẫu thân sẽ phái người đi nói một tiếng, hôm nay con ở lại phủ, chỗ nào cũng không cho đi." Lúc trước có Chân Bảo Quỳnh, chuyện của Chân Bảo Lộ, Từ thị liền mở một con mắt nhắm một con, nhưng Chân Bảo Quỳnh xuất giá rồi, Chân Bảo Lộ là cô nương duy nhất của đại phòng, hiển nhiên mọi chuyện đều phải làm tốt nhất, nếu ngày nào bị người nắm được chỗ sai, lại bị nói tùm lum ra ngoài.



Chân Bảo Lộ lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Mẫu thân, tại sao người có thể như vậy chứ?... Chuyện này hôm qua con đã nói với phụ thân, phụ thân cũng ngầm đồng ý rồi."



Không nói đến Chân Như Tùng thì thôi, nhắc tới, khuôn mặt xinh đẹp của Từ thị lập tức chìm xuống, lạnh lùng nói: "Ta xem ngươi chính là bị cha ngươi làm hư rồi, dù sao hôm nay có ta ở đây, không cho ngươi không biết quy củ đi ra ngoài..." Nói xong, liền phân phó Chúc ma ma đứng ở một bên nói, "Còn không nhanh đưa tiểu thư vào phòng."



Chúc ma ma ngẩn ra, nhìn bộ dáng này của Từ thị, thường ngày đều không để ý tới tiểu thư, hiện giờ lại đột nhiên muốn quản. Tuy rằng Chúc ma ma bất mãn, nhưng dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, không dám nói gì, chỉ đi đến bên cạnh Chân Bảo Lộ, nhỏ giọng vổ về nói: "Tiểu thư, hay là nghe phu nhân? Theo lão nô đi vào đi."



Chân Bảo Lộ vừa tức vừa giận, lúc này mới chu mỏ xoay người đi vào phòng.



Nàng ngồi trên ghế trước cửa sổ, nhìn mặt trời gay gắt phía ngoài, tiếng ve kêu liên tục không ngừng làm cho nàng cực kỳ bực bội.



Đến một lúc lâu, Chân Bảo Lộ không nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy.



Phía tường cao ở hậu viện, Hương Hàn Hương Đào cùng Chân Bảo Lộ ba người cẩn thận đem cây thang đặt thật tốt. Chân Bảo Lộ vỗ vỗ tay, nhấc váy leo lên.



Hương Đào bên cạnh lo lắng nói: "Tiểu thư, tường cao quá, nếu bị té thì sao? Hay chúng ta nghĩ biện pháp khác đi?"



Chân Bảo Lộ làm gì còn lo những thứ này? Hiện nay thời giờ đã không còn sớm, nếu nàng còn không đi, sẽ không kịp nhìn thấy Tiết Nhượng vào thành. Nàng cúi đầu nhìn nàng ta, tươi cười sáng chói, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm vô song, mở miệng nói: "Yên tâm, ta sẽ cẩn thận." Động tác của Chân Bảo Lộ lưu loát leo lên tường, rồi sau đó run run rẩy rẩy đứng trên mái nhà, nhìn xuống dưới.



Cao như vậy.



Chân Bảo Lộ có chút đầu váng mắt hoa, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới nhấc váy nhảy xuống.