Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 88 :

Ngày đăng: 22:46 21/04/20


Ngày hôm đó, sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Chân Bảo Lộ mang túi chuẩn bị đi trường nữ học, thì nghe Chúc ma ma nói phụ thân nàng qua đây. Trong lòng Chân Bảo Lộ đang lo lắng, vội vàng chạy ra ngoài, ngọt ngào gọi: "Phụ thân."



Nàng tươi cười sáng lạn, đôi mắt long lanh, tiến lên phía trước hỏi, "Sao phụ thân lại tới đây vậy?"



Chân Như Tùng nhìn khuê nữ xinh đẹp linh lung trước mặt, trong lòng thật không nỡ, nhưng suy cho cùng vẫn phải suy nghĩ vì nữ nhi. Ông nói: "Phụ thân tìm con muốn nói chút chuyện..." Mỉm cười, "Chúng ta ngồi xuống rồi nói."



Trong lòng Chân Bảo Lộ hoài nghi, ngoan ngoãn ngồi xuống. Đến khi nghe phụ thân nhà mình nói muốn cho nàng và Tiết Nhượng nhanh chóng thành thân, mới kinh ngạc hỏi: "Vì sao lại đột nhiên như vậy?"



Lúc trước rõ ràng đã nói - - chờ nàng học xong mới thành thân cùng Tiết Nhượng. Chỉ thêm một hai năm nữa thôi.



Chân Như Tùng cũng không gạt nữ nhi, đem điều ông băn khoăn nói với nàng. Hôm qua Chân Bảo Lộ đã suy đoán phương diện đó, hiện nay nghe phụ thân nàng nói như vậy, trong lòng càng chắc chắn - - sợ là Tuyên Hòa đế không gượng được lâu. Nói như vậy, suy nghĩ của phụ thân đúng là có lý. Ví như đợi ba năm sau mới thành thân, thì Tiết Nhượng đã trưởng thành. Vương thị đang chuẩn bị việc hôn sự cho Tiết Đàm, muốn để Tiết Đàm có nhi tử trước Tiết Nhượng.



Trong lòng nàng hiểu rõ, thế nào cũng phải gả đi, sớm hay muộn đều không có gì đáng ngại.



Nhưng gấp gáp quá...



Chân Bảo Lộ khe khẽ nói: "Phụ thân, nữ nhi không nỡ xa người." Khiến nàng gả đi nhanh như vậy, thoáng cái sẽ là người của người khác, nàng sợ là nhất thời không tiếp thu kịp.



Chân Như Tùng thì làm sao nỡ bỏ tiểu nữ nhi ông luôn thương yêu? Ông nói: "Hai nhà cách nhau không xa, chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp mặt."



Tuy nói rất có lý, nhưng khi đó nàng trở về phủ Tề Quốc Công, thân phận không còn là chủ nhân, mà thành khách nhân rồi. Nàng biết phụ thân là vì tốt cho nàng nên mới sáng sớm đã qua đây, nghĩ đến tối hôm qua người hẳn đã suy nghĩ rất kỹ.



Nàng khẽ chớp mi, nói: "Nữ nhi đều nghe theo phụ thân." Dù sao nàng cũng rất vừ ý với người phu quân Tiết Nhượng này, sớm thành thân cũng được.



Trong lòng Chân Như Tùng chua xót, nghĩ lúc này đã thế này, đợi đến ngày nữ nhi chính thức xuất giá, không biết được sẽ thành bộ dáng gì nữa? Tâm tình Chân Như Tùng nặng nề, nữ nhi này là tâm can bảo bối của ông, việc thành thân không thiếu được phô trương, nhưng trước khi thành thân, nên chuẩn bị như thế nào còn cần phải nhanh chóng sắp xếp. Nói đến cùng, không thể khiến nữ nhi thiệt thòi được.



Chân Như Tùng nói: "Được rồi. Phụ thân qua đây nói cho con biết một tiếng. Nửa tháng này con hãy chuẩn bị cẩn thận, về phía trường nữ học tạm thời con không cần đi, hãy theo mẫu thân con học tập cách quản gia xem sổ sách đi, nhà chồng không thể sánh bằng nhà mẹ đẻ, không có phụ thân che chở cho con, ít nhiều gì cũng chịu ủy khuất, nhưng chuyện này không thể tránh khỏi."



"Nữ nhi biết rồi." Đương nhiên Chân Bảo Lộ hiểu rõ.



Nàng cũng không hi vọng được Vương thị thương yêu, nhưng lúc này nàng gả đi, Tiết Nghi Phương còn chưa xuất giá, có tiểu cô tử (em chồng) hỗ trợ, chung quy vẫn tốt lắm. Về phần trường nữ học, ban đầu nàng chính là không thích đọc sách, chỉ vì không muốn phụ kỳ vọng của tỷ tỷ, lại muốn làm mẫu thân kiêu ngạo giống như tỷ tỷ, nhưng mấy năm qua đi, nàng đã nghĩ thông suốt.



Lúc này Chân Như Tùng mới đi Thọ Ân Đường thương lượng việc này cùng lão thái thái.



Lão thái thái suy nghĩ một phen, biết cháu gái đã đến tuổi cập kê, sớm xuất giá cũng không sao. Với lại lão thái thái biết tình thế ở phủ An Quốc Công - - cháu gái sớm gả đi, sinh hạ trưởng tôn cho phủ An Quốc Công, như vậy, cháu gái bà không những đứng vững bước chân, đối với Tiết Nhượng cũng có trợ giúp. Vương thị lại cường thế thì như thế nào? Trường tử vừa có thê vừa có con, ngày sau kế thừa gia nghiệp, sẽ không tới phiên dòng thứ tử.



Lão thái thái mỉm cười nói: "Tiết lão thái thái vốn muốn cho hai đứa thành thân sớm, chỉ là Lộ nhi của chúng ta còn đi trường nữ học, vì chiều theo Lộ nhi, việc thành thân mới không vội. Nhưng Tiết Nhượng đã 20, nếu đổi lại là người khác, đã làm phụ thân rồi nên, nào có đạo lý không vội? Hiện giờ chúng ta cũng có ý thành thân sớm, Tiết lão thái thái khẳng định cao hứng. Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ đi xử lý. Ngươi hãy kêu thê tử mình dạy dỗ cho Tiểu Lộ thật tốt, thời gian mặc dù có chút eo hẹp, nhưng Tiểu Lộ là dòng chính nữ của đại phòng, sau khi gả đi cũng không thể sống theo tính tình đó."



Nói đến cùng, lão thái thái vẫn là có chút không yên lòng.



Chân Như Tùng biết nghe lời phải: "Nhi tử hiểu được."



Thế là Chân lão thái thái hẹn Tiết lão thái thái nói việc này.



Quả thực như Chân lão thái thái đã nói, sau khi nghe Tiết lão thái thái lập tức đáp ứng, cười tủm tỉm nói: "Nhượng nhi của nhà ta mới vừa lập được quân công thăng chức, lúc trước ta vẫn thầm nói, có nhiều quân công hơn nữa, cũng không bằng thành gia sớm. Hiện nay bà thông gia nói lời này, quả nhiên đã nói đến tiếng lòng của ta, từ lúc hai đứa nhỏ đính thân, lúc nào gặp Tiểu Lộ, ta chỉ hận không thể để Nhượng nhi sớm cưới nàng về..."



Như vậy, hai lão thái thái làm thành quyết định.



Mà ngày hôm đó Vương thị vừa vặn trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, lúc trở lại, nhìn thấy lão thái thái đang tiễn bước Chân lão thái thái từ đằng xa, bộ dáng trò chuyện với nhau thật vui vẻ.




"Không sợ."



Nàng cười mỉm nhìn vào mắt hắn, trong mắt là ảnh ngược khuôn mặt tuấn tú của hắn.



Tiết Nhượng ngẩn ra, đưa tay ôm lấy mặt nàng, ngón cái khẽ vuốt ve cánh môi mềm mại của nàng, rồi sau đó cúi đầu, tiếp tục hôn nàng.



Ba ngày trước khi xuất giá, phủ An Quốc Công tới đặt xuống trang lễ.



Vào buổi tối, Từ thị mới cầm đồ dưới đáy hòm đến phòng Chân Bảo Lộ truyền thụ đạo lý phu thê.



Tuy Chân Bảo Lộ là sống lại một đời, nhưng đời trước chưa từng gả cho người khác, không biết được những thứ này. Nhìn Từ thị lấy ra những đồ chơi nhỏ làm từ ngọc thạch to cỡ nắm tay, có hình con cá, hình hồ lô, hình chiếc thuyền nhỏ, còn có cây quýt, lê, các loại hình dạng hoa quả.



Thường ngày Chân Bảo Lộ thích nhất những thứ đồ chơi nhỏ này, Tiết Nhượng cũng vì nàng mà thu thập rất nhiều.



Nàng nhìn, rồi cầm một cái có hình chiếc hồ lô lên xem, phát hiện có một khe hở tinh tế, cái nắp phía trên có thể mở ra.



Chân Bảo Lộ tươi cười nói: "Cái này làm thật là tinh xảo." Nàng mở nắp ra, thì nhìn thấy bên trong điêu khắc một đôi nam nữ, không chỉ có vậy, còn là nam nữ khỏa thân, mặt đối mặt, hai chân quấn lấy thân thể của đối phương.



Lúc này Chân Bảo Lộ mới run tay lên, thiếu chút nữa đã ném đi, đỏ mặt nhìn Từ thị: "Mẫu thân, đây là..."



Mặc dù Từ thị ngượng ngùng, nhưng lúc trước trưởng nữ xuất giá, đã chỉ dạy một lần, hiện giờ coi như quen tay. Bà nói: "Không cần xấu hổ, phu thê chi lễ là như thế, mẫu thân lo con không biết, cho nên mới giảng dạy con một chút. Con nhìn xem, ở đây có một cuốn sách."



Gương mặt Chân Bảo Lộ đỏ đến rỉ máu, nhìn tiểu hồ lô cầm trong tay, bên trong là đôi nam nữ quấn với nhau, rồi lại run rẩy mở ra chiếc thuyền nhỏ, cũng là đôi nam nữ khỏa thân, nhưng tư thế không giống hau, nữ tử quỳ sấp xuống, còn nam tử thì quỳ sau lưng nàng.



Hô hấp của Chân Bảo Lộ bị kiềm hãm, hai tai nóng đến lợi hại.



Từ thị là người từng trải, lúc trước trưởng nữ cũng như thế, bà biết rõ tiểu cô nương thẹn thùng, nói: "Được rồi, mẫu thân không quấy rầy con nữa, tự con xem đi."



Chân Bảo Lộ ngượng ngùng gật đầu, nhìn mẫu thân đi ra ngoài, lúc này mới thở phào một hơi.



Sau đó bỏ tiểu hồ lô trong tay xuống, do dự một lúc, mới lật cuốc sách ố vàng được đặt bên dưới ra.



Mới đầu Chân Bảo Lộ xấu hổ đến lợi hại, may mà trong phòng không có những người khác, một mình nàng lẳng lặng xem, thì không khẩn trương như lúc đầu nữa.



Giống như tập thơ, Chân Bảo Lộ lật xem hết một lượt, rồi mở từng cái tượng ngọc xem đủ loại kiểu dáng, tư thế vặn vẹo bên trong, lúc này mới đem cất kỹ tất cả.



Đêm trước khi xuất giá, Chân Bảo Lộ lo lắng không yên, nhàm chán đem giá y của mình ra xem.



Giá y tinh xảo hoa mỹ, nàng đã sớm mặc thử.



Chân Bảo Lộ để giá y xuống, dưới giá y là chiếc quần tơ lụa đỏ thẫm.



Màu sắc như vậy, dùng để mặc vào ngày xuất giá sáng mai.



Vốn không có gì,, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Chân Bảo Lộ vén váy lụa lên xem.



Kiểu dáng chính là cho hỷ sự, nhưng dưới đáy lại có một lỗ hổng dài ba tấc...