Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 14 : Lời đồn đại là như thế đấy

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Edit: An Bi Nhi



Khóe miệng của Mộc Phỉ sắp cong tới tận mang tai rồi, nàng cười ha hả, cười rất thoải mái, thể hiện toàn bộ ưu điểm của tiểu nữ hài. Hai tay nâng một hộp gấm nhỏ lên, được làm từ gỗ Đàn bình thường, bên trong là thu hoạch lần này của nàng, 15 lượng bạc.



Nàng lấy 5 lượng bạc bên trong đổi lấy 7 quan tiền, nàng muốn mua rất nhiều thứ vụn vặt, có tiền xu vẫn dễ mua hơn bạc.



"Nữ nhi, về nhà thôi." Viêm Dục một tấc cũng không rời ở bên cạnh Mộc Phỉ, Mộc Phỉ gầy, đứng chưa đến vai của hắn, đi hơi chậm, hắn để ý nên cũng bước chậm lại, đi  cùng tốc độ với nàng.



Mộc Phỉ gật đầu một cái, nhìn Viêm Dục cười, sóng vai mà đi.



"Phỉ muội muội, đợi chút nữa." Liễu Thiên Sở đuổi theo sau lưng Mộc Phỉ, hắn cũng không ngờ, bản thân để Lâm quản gia chuẩn bị ngân lượng cho Mộc Phỉ, sau khi nàng đếm xong lại xoay người rời đi không nói lời nào.



Động tác bước chân rất nhanh, lúc hắn kịp phản ứng, người đã xuống lầu một ra ngoài rồi, Liễu Thiên Sở không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo.



Mộc Phỉ thấy Liễu Thiên Sở đuổi theo, cảnh giác ôm hộp gấm vào ngực, nhanh chóng hỏi: "Liễu bảo chủ có thể muốn lấy lại, nhưng theo quy củ, đoán đúng liền được bạc, ngươi hỏi ta đều trả lời được, những thứ này đều là của ta, ngươi không thể đòi lại."



Chẳng nhẽ hắn hối hận rồi sao? Trên TV đều diễn vậy mà, ngoài mặt thì cho bạc, sau đó sẽ âm thầm cướp lại bạc.



Lúc này Mộc Phỉ quên mất, hộp gấm trong ngực nàng chỉ có mười mấy lượng bạc, Liễu Thiên Sở cơ bản không thèm để ý, một bữa cơm bình thường của hắn, tốn ngân lượng gấp mấy lần như thế.
"Đó là ngươi không biết thôi, tiểu cô nương này tuy nhỏ tuổi, nhưng kiến thức lại rất rộng, hôm nay toàn bộ trân phẩm đều được nàng giám định hết, bộ dạng bình tĩnh nói của nàng ấy, quả thật quá mê người, khiến người ta không thể coi thường tuổi của nàng."



Mộc Phỉ nghe thấy âm thanh này rất quen, quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện ra là thanh niên trước kia sau khi nghe nàng giảng giải về phẩm cấp trân bảo liền đặt câu hỏi chế nhạo nàng.



Hình như tên là Liễu Vĩ.



Ừm, không tệ, bát quái không thể thiếu chính là tính thuyết phục, Liễu Vĩ bắt được mấu chốt, tự mình làm chứng.



Rất tốt, càng gia tăng tính chân thực.



"Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ Liễu bảo chủ với nàng..." Sau khi trao đổi ánh mắt với Liễu Vĩ, một người khác khẳng định suy đoán của mình, không khống chế được kêu lên sợ hãi: "Trời ạ, tiểu cô nương này còn chưa đến tuổi cập kê?"



"Vậy thì sao? Hiện tại nàng nhỏ  [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) không có nghĩa sau này cũng nhỏ, chờ thêm 2,3 năm nữa, là thời điểm trẻ trung, hắc hắc, mùi vị kia, tuyệt đối là..." Liễu Vĩ cười vô cùng hèn mọn bỉ ổi, ánh mắt nhìn về phía Mộc Phỉ như phát ra ánh sáng, không kiêng nể gì cả.



Phần cuối rồi, đến lúc tổng kết, lưu lại ý vị lo lắng sâu xa, từ đó về sau, dân gian lại lưu truyền một đoạn giai thoại: tiểu thôn cô mười tuổi không biết tự lượng sức mình quyến rũ Liễu bảo chủ uy danh bốn phương, trở thành sủng vật của hắn, bán nhan sắc và thứ đó, từ đó về sau được sống trong cẩm y ngọc thực. 



Hoàn mỹ, có thể biên soạn thành tiểu thuyết trên mạng internet rồi.