Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 21 : Vũ ca ca thật biết quan tâm

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Edit: Mavis Clay



Trưởng thôn Tưởng Thạc thôn Tương Sơn năm nay gần sáu mươi ba, trong nhà có hai vợ một con, Tưởng Vũ có thể nói là đứa con độc nhất của hắn, khi thê tử hắn bắt đầu bước vào tuổi già thì mang thai hạ sinh cho hắn một cậu con trai là Tưởng Vũ, bởi vì là sản phụ lớn tuổi, căn cơ bị tổn thương nên bệnh liệt giường, may mắn Tưởng gia có hậu, Tưởng Thạc vô cùng thương yêu đứa con trai độc nhất này, từ lúc còn nhỏ đã được bồi dưỡng rất nhiều thứ.



Trong sơn thôn trước giờ những đứa trẻ đều là không hiểu chuyện đời, không hiểu biết chiếm đa số, thôn Tương Sơn nhìn cằn cỗi lạc hậu, trăm năm trước cũng là quý tộc nhà giàu, Tằng gia gia Tương Vũ đã từng vào triều làm quan, đáng tiếc không hiểu nhân tình xử sự, bị hãm hại biếm truất thành thường dân trục xuất ra ngoài kinh thành, sau đó đành bất đắc dĩ dẫn Tưởng tộc tới ẩn cư ở đây.



Trong gia tộc có tổ tông  kinh nghiệm tri thức, lịch sử tổ tiên cũng có một không hai, Tưởng Vũ thiên tư thông minh, tàng thư trong nhà đọc hết chỉ một lượt, còn có được hữu ngộ, là kỳ tài trăm năm khó gặp của Tưởng tộc, Tưởng Thạc đều đặt toàn bộ hy vọng lên người hắn, hi vọng hắn có thể dẫn dắt Tưởng tộc đi tới một mảnh đất khác, không cần lại tiếp tục trông chừng các thôn dân bốn phương tấc đất đang thở dài qua ngày.



"Trưởng thôn, tại hạ và phụ thân Phỉ nhi  là người quen cũ, nàng lại gọi tại hạ một tiếng thúc thúc, tại hạ không thể không có đạo lý mặc kệ chuyện này." Ngay cả Liễu Thiên Sở tính không câu chấp, đức cao trọng vọng cũng chắp tay hành lễ vẻ mặt cung kính trước mặt Tưởng Thạc.



"Không sao, tiểu Mộc Phỉ lớn lên nhờ mễ lương của thôn Tương Sơn, cũng là đứa trẻ của thôn Tương Sơn chúng ta, chuyện này lão phu không thể chỉ ngồi xem không để ý tới." Tưởng Thạc khoát tay, tỏ ý không cần quá đa lễ, chỉ vào hai quan tài một lớn một nhỏ trong viện, nhắc nhở: "Ở thôn Tương Sơn có một tập tục, trẻ con trực tiếp hỏa táng không thổ táng thì sẽ được vui vẻ về miền cực lạc, cái quan tài nhỏ kia nên rút lại thôi."



Liễu Thiên Sở quay đầu nhìn lại, gật đầu lên tiếng: "Tạ trưởng thôn nhắc nhở, chỉ là tro cốt Nghiên Nghiên  có thể để tại hạ cất mang về không, cô bé kia cũng có chút duyên phận với ta, hãy để ta tìm cha mẹ ruột cho nàng."



"Như thế cũng tốt."



Quan tài nhỏ nhanh chóng được người khiêng khỏi thôn Tương Sơn, Mộc Phỉ kéo tay Viêm Dục ra khỏi phòng đứng bên cửa, nàng và Tưởng Vũ ở đằng xa nhìn nhau cười một tiếng, không ngờ hắn lại quan tâm gọi trưởng thôn tới vì nàng chủ trì tang lễ cho mẫu thân, nói nàng không cảm động là giả.




Đội ngũ phía sau gồm có xe ngựa mái vòm đỉnh xanh đen giản dị, phu xe ở trước mặt thong thả ung dung, Viêm Dục ngồi bên trong thẳng lưng, giống như Liễu Thiên Sở đang nợ tiền hắn, mím môi mặt lạnh nhìn hắn.



Trong chốc lát khiến trán Liễu Thiên Sở đổ mồ hôi hột, hắn rất muốn cầm phiến ngọc để giải nhiệt, tay vừa sờ tới thắt lưng, Viêm Dục liếc mắt sang một cái, trong nháy mắt hắn có cảm giác bị đổ nguyên gáo nước lạnh lên người, thân thể cứng ngắc ngồi đoan trang chánh chánh.



Có lộn không vậy, hắn chỉ là muốn hỏi thử xem tại sao Viêm Dục lại nhức đầu hôn mê, tại sao lại hỏi cái vấn đề hắn là ai này, nào biết hắn vốn tính nắm quyền chủ động thì bị một cái lườm cháy da của Viêm Dục rơi xuống chặn đứng người.



Giống như một tín đồ đang nhìn lên thần linh, chờ đợi cứu rỗi hắn.



Cả quá trình, Viêm Dục vẫn luôn nhìn xuyên qua cánh cửa nhỏ nhỏ bên đỉnh đầu Liễu Thiên Sở nhìn thân thể gầy nhỏ xiêu vẹo chực đổ của Mộc Phỉ, nắm chặt quả đấm, hoặc cau mày, hoặc mím môi khắc chế cảm giác muốn xông tới thay nàng gánh chịu áp lực.



Chi bằng cho cả hai thi thể một cây đuốc, để nữ nhi bảo bối của hắn chơi đùa cho thỏa!



Một nhánh đội ngũ quanh co đi tới, đằng trước toàn là màu trắng, ở giữa toàn là màu xanh, phía sau còn kéo thêm một đoàn người hầu mặc đồ trắng, cuối cùng đi theo xe ngựa màu trắng. Thôn Tương Sơn chưa bao giờ có một tang lễ hoành tráng như vậy, ngay cả trưởng thôn đời trước qua đời cũng chỉ có 8 người khiêng quan tài, trường hợp có tới 24 người khiêng quan tài đi khắp thôn như vậy, người có sống cả đời cũng chưa từng thấy qua.



Tiếng la khóc vang trời, tiền vàng bạc rải đầy đường nhỏ, đội ngũ dài đi vòng quanh thôn Tương Sơn lại đến trước miếu, Tưởng Thạc cũng đã chuẩn bị xong những vật phẩm cần thiết