Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 26 : Nàng là nương tử của ta

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Edit: An Bi Nhi



Nam nhân này lớn lên cực kỳ tuấn tú, nhìn da thịt này, trắng mịn như trứng gà. Nhìn con mắt này, vừa đen lại sáng, lại còn thâm thúy mê người! Ôi, cái mũi cao thẳng như vậy hắn không cảm thấy căng da ư, còn cái miệng kia, vừa mỏng vừa đỏ đầy gợi cảm, lúc hút lấy sợi mì chỉ thấy sắc đỏ với trắng giao nhau, nhân tiện trên môi còn còn sót lại một giọt nước óng ánh, thật muốn trở thành sợi mì kia mà!



Hừ hừ hừ, dừng lại, nghĩ lung tung gì vậy? Đúng là hồ ly tinh, mặt trắng nhỏ còn đẹp hơn nữ nhân, lại còn âm thầm thi triển mị thuật quyến rũ người, nàng sẽ không mắc lừa đâu!



Xảo Nương cong ngón tay lên giống như vô tình vén sợi tóc rơi trước trán, nhân cơ hội chuyển ánh mắt nhìn về phía Mộc Phỉ đang ngồi bất động trên ghế, đôi mày xinh đẹp nhướn lên, quái gở nói: “Chẳng nhẽ Mộc Phỉ không muốn mời Xảo đại nương ăn bát mì sao?”



A, khoan hãy nói, mùi thơm của mì này chỉ cần ngửi liền cảm thấy thèm thuồng, trước đó nàng chỉ muốn tìm lí do để phát tiết những oán hận chất chứa trong lòng, lúc này mới nói mấy câu mà mùi thơm đã xông thẳng vào lỗ mũi, không ngừng chui vào bên trong, khiến cho những con sâu thèm ăn trong bụng nàng đều muốn chui ra ngoài.



“Xảo đại nương hiểu lầm rồi.” Mộc Phỉ xoa tay ngượng ngùng cười nói: “Là phụ thân không biết có khách đến thăm nhà, chỉ chuẩn bị đủ cho hai người chúng ta, chúng ta lại không thích để thừa đồ ăn, cho nên...”



Cho nên ngươi đói bụng thì mời quay về, chúng ta không có cách nào để chiêu đãi ngươi.



“Cho nên bây giờ không làm được sao? Không sao, ta có thể đợi." Xảo Nương nâng tay lên chống cằm, con mắt híp một nửa, cười đến mức nếp nhăn cũng run theo, những nếp nhăn nhỏ trên khóe miệng theo điệu cười của nàng dần dần lan rộng, Mộc Phỉ ngồi xổm ở góc tường nhìn mà muốn nôn một trận.



Đã gặp người da mặt dày nhưng vẫn chưa thấy ai dày như vậy, chúng ta có giao tình gì? Bây giờ làm cho ngươi? Lúc nhà ta ăn rau dại cũng không thấy ngươi mang một bát mì đến, lúc này lại bảo ta nấu cho ngươi một bát mì? Nấu cái đầu ngươi!



Trên mặt Mộc Phỉ thay đổi sắc thái liên tục, rầu rĩ tiếp tục vùi đầu ăn mì không để ý đến Xảo Nương vẫn còn đang khuyên Viêm Dục làm thêm một bát nữa.




Rõ ràng nàng đã quên đi mục đích lúc đầu tới đây, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ làm cách nào để ăn được mùi thơm này vào trong bụng.



“Ta chỉ làm cho nữ nhi.” Viêm Dục nhàn nhạt dùng khóe mắt liếc Xảo Nương, sau đó đột nhiên quay đầu sững sờ nhìn chằm chằm Xảo Nương, thật lâu mới thì thào một câu: “Chẳng lẽ, nàng mới là nữ nhi của ta.”



Khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ nghi ngờ cùng suy nghĩ sâu xa, lông mày đen nhíu chặt lại, khóe môi mím chặt lại, muốn tiến lên hỏi thăm lại do dự.



Mộc Phỉ không nhịn được "phụt" một cái, thức ăn trong miệng phun ra ngoài, vừa đúng lúc rơi trên tay áo Xảo Nương, còn có một chút hành lá dính trên cánh tay trắng nõn của nàng.



Nàng giật mình há to mồm nhìn Viêm Dục, không thể nào, không phải trí nhớ của hắn đã khôi phục rồi à, tại sao đột nhiên lại hồ đồ như vậy?



So với sự giật mình khác người của nàng, Xảo Nương nghẹn một hơi ở họng, khuôn mặt đỏ lên, nàng làm mẹ của cái tên mặt trắng nhỏ này cũng thừa sức, bị hắn gọi là nữ nhi? Quá đáng rồi, quả thực là đánh vào mặt của nàng, cố ý làm nhục nàng!



“Nữ nhi.” Viêm Dục lại không hiểu, đột nhiên duỗi tay nắm lấy ống tay áo của Xảo Nương, hai mắt hắn đẫm lệ, hận không thể nhào lên kéo nàng vào trong ngực: “Nữ nhi, vì sao bây giờ con mới xuất hiện? Để ta nhận sai nữ nhi lâu như vậy, vì sao, vì sao con không nhận người cha này sớm hơn?”



“A! Đồ điên này, ngươi thả ta ra, không được đụng vào ta! Nữ nhi của ngươi đây này, đây này! Mộc Phỉ, còn không mau lôi cha ngươi ra!” Xảo Nương sợ hãi trước bộ dáng đột nhiên thần kinh của Viêm Dục, cái tay kéo ống tay áo nàng lại tản ra một tia hàn ý, khí lạnh quấn lấy da thịt của nàng, khiến cho nàng rợn cả tóc gáy, giống như sau một khắc cổ tay phía dưới ống tay áo sẽ gãy mất.



“A?” Quả nhiên Viêm Dục ngừng tay, quay đầu nhìn về phía Mộc Phỉ, lại nháy mắt nhìn về phía Xảo Nương, cười rất dịu dàng: “Nữ nhi, sao con còn mê sảng như vậy, nàng là nương tử của phụ thân, mẹ ruột của ngươi.”