Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ
Chương 31 : Bỏ qua cho Liễu nương
Ngày đăng: 00:56 22/04/20
Edit: Mavis Clay
"Ai u, đau chết lão nương rồi, ngươi cút ngay cho ta!" Xảo Nương đột nhiên cảm thấy bên hông đau xót, sau đó nửa người dưới chết lặng mất cảm giác, nàng ta đau gào ré lên, ngay cả người bên cạnh là ai cũng chẳng thấy rõ, vô giác vung tay đẩy ra.
Mộc Phỉ hành động vô cùng bí mật, thái độ trên mặt vừa ân cần lại vừa lo lắng thay nhau xuất hiện, nàng lựa chỗ mọi người không thấy linh hoạt né tay của Xảo Nương, Xảo Nương vung hụt bị ngã về một phía, miệng uất ức nhỏ giọng giải thích: "Xảo đại nương, thật xin lỗi, con không biết chỗ đó của người bị đau, con chỉ là, chỉ là muốn đỡ người lên thôi."
Đôi lông mi dài mà cong vừa vặn che đi ý cười trong mắt, trên chóp mũi đẹp đẽ còn dính vài giọt mồ hôi nhỏ, đôi môi anh đào khéo léo hơi mím, giọng nói nhu mềm thanh thúy chứa nhàn nhạt ưu thương, trong nháy mắt lấy được lòng thương tiếc của mấy người nhiều chuyện xung quanh.
Tưởng Tú Nhi kéo lấy mộc Phỉ, không đồng ý nhíu mày nói Xảo Nương: "Xảo đại nương, Mộc Phỉ chỉ là một đứa trẻ mới lớn, muốn tốt bụng đỡ ngươi, sao ngươi lại nặng tay với muội ấy như vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy, Xảo Nương, đây là ngươi sai rồi."
Tiếng khiển trách lần lượt vang lên, hạ thân Xảo Nương như có dòng điện đang chạy loạn tới lui, nàng ta đau đớn đến chẳng còn sức lực mà lên tiếng phản bác với xung quanh, bộ dáng này của nàng ta rơi vào mắt người khác nhanh chóng biến thành biểu hiện của sự chột dạ, rất nhiều người thường ngày bị Xảo Nương chèn ép không dám phản bác cũng bắt đầu cả gan thay Mộc Phỉ bất bình.
Tưởng đại nương phải cố gắng hết sức mới có thể đỡ Liễu Nương đứng dậy, giọng nói âm dương quái khí lanh lảnh có thể nói là mắng sa sả liên tục, cục diện lại bắt đầu hỗn loạn.
Trong lòng nghĩ như vậy, mặt Tưởng đại nương hung ác trừng Liễu nương một cái: "Biết lỗi còn không mau đi? Muốn ở đây tiếp tục gây xấu hổ à!" Thên thể mũm mĩm bước tới cạnh Liễu nương, khom lưng nhặt quần áo lấm lem bùn đất ném vào chậu, lôi kéo cánh tay Liễu nương đưa nàng đi.
Đám người dần tản đi, rất nhanh trong sân chỉ còn lại ba người Mộc Phỉ, Tưởng Chi Nhi và Tưởng Tú nhi.
Tưởng Tú Nhi chào hỏi Mộc Phỉ vài câu rồi chạy đi tìm Tưởng Hòa, lầm bầm: "Thằng con trai nghịch ngợm này không biết lại đi đâu chơi rồi."
Mộc Phỉ le lưỡi, cúi đầu vỗ rớt cỏ dại và bụi bẩn trên quần áo mình, không sạch sẽ chỉnh tề về nhà sẽ bị phụ thân mắng, sẽ lại cau mày khiển trách nàng. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần hắn rảnh rỗi, hắn sẽ tự lo mọi việc, cũng phát ra khí thế phụ thân bắt buộc nàng, trong cuộc sống có phụ thân bá đạo sủng ái như vậy, nàng lại đã lâu không cảm nhận được tình thương của cha, đắm chìm trong cảnh gia đình ấm áp.
"Lại đây, ta giúp ngươi." Tưởng Chi Nhi đang chần chừ không biết nên chào hỏi Mộc Phỉ như thế nào, thấy trên y phục nàng dính một mảng cỏ dại, nhanh chóng đi tới giúp nàng phủi xuống, diéànlequíđôn thuận tiện khép mắt nghiêm túc chỉnh lại quần áo xốc xếch của nàng cho đều, cười rất dịu dàng, cẩn thận mở miệng hỏi thử: "Ta đưa ngươi về nhà nhé."
"Không cần đâu Chi Nhi tỷ tỷ, Mộc Phỉ biết đường, sắp tới giờ cơm trưa rồi, Mộc Phỉ không làm phiền Chi Nhi tỷ tỷ nữa, hẹn gặp lại." Mộc Phỉ khoát tay lia lịa nhanh chóng lui về phía sau, dùng giọng nói vui vẻ rồi xoay người bỏ chạy.
Đùa, chỉnh một Tưởng Nhứ Nhi thôi cũng đã gây ra nhiều phiền toái như vậy, nhiều thêm một người nữa, có muốn chúng ta sống tiếp qua ngày nữa không vậy.