Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 34 : Chút ấm áp

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Mộc Phỉ thu ngân châm trong tay lại, dây thần kinh đang căng thẳng dần buông lỏng, cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán Viêm Dục, nàng cười khanh khách giải thích: "Phụ thân, tuần này là bắt đầu đợt trị liệu thứ ba rồi, theo tính toán của con, sau bốn đợt trị liệu là người đã có thể nhớ được đại khái mọi chuyện, trừ chuyện trong lòng người không muốn biết, những chuyện khác đều có thể."



Ánh mắt Viêm Dục hơi lóe, theo bản năng nâng trán của mình, trong thời gian gần đây, rất nhiều hình ảnh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu hắn, tựa như quá khứ khiến hắn chẳng thể bắt lại được, nhưng ở trong đầu, hắn đã có thể nhớ lại cuộc sống hồi bé của mình, bao gồm cả thế lực do một tay hắn sáng lập.



Cuối cùng là hình ảnh một người nam tử khí tức cao quí sóng vai cùng hắn, giữa hai người là một cô gái đáng yêu mặc hồng quần, bộ dáng ước chừng khoảng bảy tám tuổi.



Đó là Nghiên Nghiên?



Chẳng biết tại sao, Nghiên Nghiên lại đến ngó nghiêng dưới vách đá, sau đó, thân thể của nàng chao đảo một cái, Viêm Dục không chút nghĩ ngợi nhào tới, hắn và nữ hài tử kia lơ lửng bên vách núi, thân thể trong không trung lung lay không chỗ rơi.



Tiếng khóc và tiếng thét hoảng loạn của nữ hài tử đập vào màng nhĩ, Viêm Dục muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo, lại phát hiện nam tử kia và nữ hài tử hắn đang nắm tay đã biến mất không thấy đâu. Hắn tìm khắp đầu cũng không tìm thấy được dấu vết của bọn họ.



Đầu rất đau, những hình ảnh lẻ tẻ kia, khâu thành một bức họa hoàn chỉnh trong đầu hắn, đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia sáng khác thường, đôi lông mi dài cong vút khép chặt lại, cái trán nhăn tít như rất khổ sở.



Nữ nhi nói cũng không hoàn toàn đúng, bỗng nhiên hắn biết càng nhiều chuyện hơn.



Trong thời điểm nữ nhi không có ở đây, hắn và Liễu Thiên Sở  sau mấy lần nói chuyện cũng biết nhiều ngọn nguồn, hơn nữa, hắn cũng đón nhận người hầu Liễu Thiên Sở phái tới, dùng cách lợi dụng bọn họ thật tốt.
Hắn hơi mở mắt, dừng mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Mộc Phỉ, đột nhiên hắn có cảm giác muốn vuốt lên đôi lông mày của nàng, đúng là điên.



Không khí rất ấm áp, không vì hai người trầm mặc mà lúng túng, giữa hai người vô cùng ăn ý, ngay cả hô hấp cũng muốn hòa thành một thể.



Mộc Phỉ đắm chìm trong lời hứa của Viêm Dục mà thầm vui mừng, mà Viêm Dục thì lại đang nghĩ tới chuyện khác, hắn kéo Mộc Phỉ, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng hỏi "Con nói ta nghe, hôm qua trong thôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."



Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Đầu Mộc Phỉ  vẫn chưa theo được ý của Viêm Dục, nàng mờ mịt nhìn dung nhan mê người phóng đại trước mắt, mỗi ngày đều cúi đầu nhìn như vậy, đều nói thấy nhiều rồi thì thị giác sẽ sinh chán, sao nàng nhìn nhiều như vậy, vẫn cảm thấy phụ thân xinh đạp bất phàm, khiến nàng có ảo giác cứ như đang ở tiên cảnh.



"Hồi hồn!" Viêm Dục buồn cười gõ ót Mộc Phỉ, hắn tự nhận gó mà của hắn là mê người nhất, quả nhiên, nữ nhi vừa liếc nhìn cái đã ngây người, đối với việc thẩm vấn sau này rất có hiệu quả: "Nói đi, ngày hôm qua tới khe suối đã làm gì, con thành thực khai báo cho ta."



Phi, tiên nhân đâu chứ, rõ ràng là mỹ yêu tinh giảo hoạt, yêu nghiệt cả người toắt ra sự cám dỗ!



Mộc Phỉ che ót, tức giận thầm nói: "Làm gì có, Xảo Nương đánh nhau với Liễu nương, con chỉ đi khuyên can thôi."



Viêm Dục nhíu mày: "Khuyên can mà lại khuyên tới nỗi Xảo Nương phải ở trên giường ăn ngủ vệ sinh? Còn không mau nói thật à!"