Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 47 : Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Edit: Lâm An Bi



Viêm Dục không ngờ mình lại có ham muốn chiếm giữ mãnh liệt với một tiểu nữ hài, không biết là do bộ dạng tan nát cõi lòng hay nước mắt của nàng mê hoặc hắn, tóm lại bây giờ hắn hoàn toàn mất khống chế rồi, hắn thầm nghĩ muốn hôn môi nàng, vuốt ve nàng, muốn khảm nàng vào trong xương máu của mình, hoàn toàn chiếm lấy nàng.



Trong đầu có một âm thanh nhỏ can ngăn hắn, không được, nàng vẫn còn nhỏ, vẫn chỉ là một tiểu nữ hài, bây giờ ngươi còn không bảo vệ được mình, sao có thể liên lụy đến nàng?



Đôi môi ấm áp, trong lòng mềm nhũn, tâm hồn rung động, máu trong người như sôi trào, tay hắn đặt ở chỗ cổ bị lộ ra bên ngoài của Mộc Phỉ, cảm xúc tinh tế mịn màng khiến hắn không đành lòng thô bạo, tay thuận thế trượt xuống dưới, lại tiếp tục trượt xuống....



"Chủ tử, trời đã sáng rồi, ngài ngủ ở đây hay ngủ bên kia?" Ngao Dực chắp tay đứng ngoài cửa sổ, đứng ở bên ngoài mà hắn đã cảm nhận được không khí khác thường trong phòng, nhiệt độ cao trong phòng phả vào mặt, hắn vẫn kiên trì tiến lên nhắc nhở.



Không những tình trạng sức khỏe của chủ tử không được, mà tiểu thư còn chưa đủ lớn nữa. Huống chi quan hệ của hai người rất phức tạp, cũng không thể làm nên chuyện gì.



Nhớ lại lúc chủ tử vừa mới tỉnh lại, câu nói đầu tiên lại hỏi tiểu thư có sao không, hắn chỉ lo cứu chủ tử, căn bản không hề để ý đến chuyện khác, chủ tử liền không quan tâm đến bệnh của mình, nhất định đòi trở về nhìn xem. Ngao Dực ngửa đầu nhìn trời, trăng tròn như viên ngọc sáng chói có vầng sáng xung quanh, đã đến rằm rồi sao?



Viêm Dục bị đánh thức bởi lời nói của Ngao Dực, trong nháy mắt cả người đều tỉnh táo lại, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, dưới ánh trăng mông lung, chỉ thấy thiếu nữ tóc trải dài nằm trên giường, phía dưới đôi mắt khẽ nhắm là khuôn mặt đang ngủ say, nửa khép nửa mở giữa màn sương mờ, xinh đẹp đến say lòng người.



Bởi vì mới vừa hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hơi hồng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hơi sưng, lại càng tăng thêm vẻ yêu kiều của nàng.



Đôi mắt Viêm Dục hơi trầm xuống, hình như hắn dùng quá sức, đôi môi mỏng đỏ hồng của tiểu nha đầu như sắp chảy máu, yêu thương đưa tay ra vuốt ve đôi môi của nàng, xúc cảm ở bàn tay hơi khác thường, ánh mắt dời xuống, con ngươi liền co lại, tay của hắn, lại không cẩn thận mà để lên nơi mềm mại, trong nháy mắt liền khiến cho lòng bàn tay của hắn nóng hổi.



Hắn dời mắt đi, tay liền rời đi, đôi mắt lại liếc sang y phục đã tuột đến chỗ khuỷa tay của nàng, một mảng da thịt trắng nõn lộ ra, hơi đỏ lên. Vội vàng nhắm mắt lại cầm chăn lên đắp cho nàng, đầu ngón tay lại trượt đến nơi mịn màng, giống như tuyết mùa đông, lành lạnh nhưng lại thấm vào lòng người. Thở dài một hơi, Viêm Dục cẩn thận dịch góc chăn cho Mộc Phỉ, nhìn nàng ngủ say, khẽ rời đi.



"Trăng tròn trăng tròn, là tháng đoàn viên, a, nhất định phải chia lìa sao?"



"Chủ tử có thể đưa tiểu thư về phủ..."



"Lại muốn chuyện Nghiên Nghiên xảy ra một lần nữa sao?" Viêm Dục nhếch môi tự giễu cười, đáy mắt lại tràn đầy đau thương: "Nếu không thể che chở cho nàng, sao có thể nhẫn tâm dẫn nàng vào trong biển lửa? Sau này, nhớ phải gọi nàng là tiểu chủ tử."



Ngao Dực rùng mình, cung kính cúi đầu đáp "Vâng", theo bước chân Viêm Dục ẩn vào bóng tối.



Sáng sớm ngày thứ hai, Mộc Phỉ nhìn tư thế ngủ của mình, nhíu mày suy nghĩ về giấc mơ của mình, lắc đầu cười khổ, đúng là đêm dài lắm mộng mà, sao nàng lại mơ rằng cái tên kia ăn đậu hũ của mình xong liền lau miệng rồi chạy luôn, chỉ là hư không thôi, cô đơn quá rồi.



Trong phòng còn có hương thảo dược hơi ngọt mà nàng vô cùng quen thuộc, xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường thì đôi mắt Mộc Phỉ liền tối sầm, động tác dừng lại, nàng cảm thấy đó không phải là mơ, hơi thở bên mũi đó chân thực như vậy.



Còn có nụ hôn kia, ngón tay vuốt ve khóe môi, nếu thật là mơ, cũng là giấc mơ đẹp với nàng.



Đáng tiếc vị trí bên cạnh đã sớm lạnh lẽo, không còn lưu lại nhiệt độ mà nàng mong muốn.



"Mộc Phỉ, muội đã tỉnh rồi sao?"



Nàng vừa dọn dẹp xong, liền nghe thấy giọng nói ôn hòa của Tưởng Vũ vang lên trong sân, mở cửa ra xem, khuôn mặt tươi cười của Tưởng Vũ liền hiện ra trước mắt, hắn còn mang theo một bọc giấy trong tay, nhìn thấy Mộc Phỉ, liền giơ bọc giấy lên trước mắt nàng: "Chưa ăn cơm phải không, ừ, đây là bánh trứng gà, muội nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"



Trước mắt là gương mặt chất phác thoát tục, lần đầu tiên Mộc Phỉ cẩn thận đánh giá hắn, phát hiện thì ra lông mi của hắn rất dài, da tuy không trắng bằng Viêm Dục, nhưng là màu lúa mì khỏe mạnh, ngũ quan rất tinh xảo, đường cong khuôn mặt hoàn mỹ càng tăng thêm khí suất của hắn.



Môi đỏ mọng đầy đặn, khóe môi luôn nở nụ cười, cười đến tận khóe mắt, là một tiểu nam hài chói sáng, ấm áp.



Nếu ở hiện đại, Mộc Phỉ rất dễ bị người như vậy hấp dẫn, kể cả nàng đã từng yêu mấy lần, đối phương đều không phải nam nhân hư hỏng, nhưng nguyên nhân khiến mối tình của nàng sớm kết thúc là do nàng rất bận học, thí nghiệm chẳng bao giờ hết, nàng nhớ tới có một người lúc nói chuyện yêu đương thì nụ cười tỏa nắng khiến nàng mê say đó biến mất, chỉ còn lại đau lòng và cô độc.



Mộc Phỉ liền áy náy nói chia tay, buông tha ánh mắt ấm áp và nụ cười tỏa nắng đó, để bọn họ có nhiều lựa chọn khác hơn.



"Cám ơn." Mộc Phỉ đưa tay nhận lấy đồ, nghiêng người cho Tưởng Vũ vào phòng, đột nhiên một cảm giác mất mát lan tỏa trong lòng. Thất vọng nghĩ, Tưởng Vũ còn quá nhỏ, cuộc sống sau này ai biết được, được hay không, nghĩ đến nồi cháo còn nóng mà Tưởng Nhứ Nhi nấu hôm qua, liền mời: "Ca ăn chưa? Trong nồi còn ít cháo, ăn chung với muội nhé?"



Tưởng Vũ lắc đầu, quan tâm múc thêm một chén cháo nữa cho Mộc Phỉ, thuận tiện dùng thìa quấy lên cho đỡ nóng, đợi nguội rồi mới đưa cho nàng, cười thật sâu nói: "Ta ăn no rồi mới đến, biết muội ham ngủ, nên ở ngoài đợi một lát, nghe thấy động tĩnh trong nhà liền chạy vào."



Mộc Phỉ giật mình, nhìn Tưởng Vũ, hắn cố ý chờ nàng dậy sao? Tầm mắt rơi xuống đầu vai Tưởng Vũ, mặc dù hắn mặc trường sam màu xanh nhạt, nhưng đầu vai hơi sậm hơn, chắc do dính nước do đứng lâu dưới tàng cây sao?



Phiền muộn vì Viêm Dục đi mà không từ biệt, nghỉ ngơi một đêm cũng hồi phục nhiều rồi, nhìn thấy nục cười ấm áp của Tưởng Vũ, cả trái tim cũng ấm áp theo, nàng hơi sợ hãi cô đơn, may mắn thay vẫn có người nguyện ý đi cùng nàng.



Nàng không nói thêm gì nữa, vùi đầu ăn xong chén cháo nhỏ, ăn thêm vài miếng bánh rồi hạ đũa xuống, không đợi hành động tiếp theo của nàng, Tuwongr Vũ đã cầm lấy chén cơm của nàng đi vào phòng bếp, xắn tay áo lên rửa sạch.



"Vũ ca ca, để muội làm." Mộc Phỉ vội vàng đuổi theo Tưởng Vũ, cánh tay từ phía sau với ra muốn lấy cái bát trong tay hắn. Nàng có thể yên tâm sai bảo Viêm Dục, nhưng lại không muốn làm phiền Tưởng Vũ, trong lòng nàng, dù xưng hô với Tưởng Vũ có thân mật thế nào, thì thân phận của hắn vẫn kém Viêm Dục.



Đáng tiếc, nàng biết hơi muộn rồi.



Tưởng Vũ cười, trong đôi mắt tràn đầy tình cảm, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Mộc Phỉ, tự nhiên gõ chén: "Được rồi, lát nữa muội sẽ phải làm rất nhiều việc, chuyện nhỏ nhặt này để ca làm cho."


Trái lại với bộ dáng tập mãi thành quen của Tưởng Nhứ Nhi, Mộc Phỉ âm thầm kinh hãi, ở thôn Tương Sơn, người giàu có nhất là Tưởng Mộc Công, nhìn bộ dạng Tưởng Nhứ Nhi liền biết đây là bữa cơm bình thường, không biết nhà Tưởng Mộc Công giàu có đến mức nào.



Xảo Nương thật có phúc khí, sao lại nghĩ đến Xảo Nương rồi, Mộc Phỉ âm thầm cười lắc đầu, gần đây sao lại thích nghĩ lung tung vậy, có lẽ là vì từ khi nàng khiến Xảo Nương không thể xuống giường, hổ thẹn trong lòng thôi.



Sau khi hai người ăn cơm xong, Mộc Phỉ và Tưởng Nhứ Nhi mặc nguyên y phục nằm trên giường nghỉ một lát, thời gian buổi chiều dài hơn, có lẽ sẽ có nhiều người tới hỏi, nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức.



Ước chừng qua nửa canh giờ, Mộc Phỉ bị những tiếng chân bên ngoài đánh thức, vội vàng ngồi dậy, động tác kinh động đến Tưởng Nhứ Nhi ở bên cạnh, Tưởng Nhứ Nhi và nàng cùng ra ngoài xem xét, chỉ thấy Âm mụ mụ vội vàng tới, nhìn thấy Mộc Phỉ bình yên liền thở phào một hơi.



"Sao Âm mụ mụ hoảng sợ thế?" Mộc Phỉ không hiểu.



"Mộc tiểu thư không biết, vừa rồi nghe hàng xóm nói, Xảo Nương ở thôn ngươi muốn đến cửa hàng chúc mừng ngươi."



Xảo Nương muốn đến? Nàng tỉnh lại rồi sao?



"Âm mụ nghe thấy ở đâu, huống chi Xảo Nương cùng thôn với ta, bình thường cũng hay gặp nhau, sao nàng lại không được đến đây?" Trong lòng nôn nóng là một chuyện, nhưng biểu hiện của Âm mụ mụ thật kì lạ, bà cũng không phải thôn dân thôn Tương Sơn, sao bộ dạng như cái gì cũng biết?



Âm mụ mụ vội vàng cúi đầu, âm thầm nghĩ đúng là Mộc Phỉ không phải một tiểu nha đầu, chuyện chủ tử phân phó bà không thể làm lộ ra, cũng bà phản ứng nhanh, liền cười đáp: "Tiểu thư nhìn mà xem, trấn Liễu Khê lớn như vậy, thôn nào nhà ai xảy ra chuyện gì đều truyền hết rồi, ai cũng biết sau khi Xảo Nương đi náo loạn với người nhà một hồi, lại đánh một trận với con dâu Tưởng đại nương, làm cả người đều bị thương phải ở nhà."



Mộc Phỉ giật mình, hóa ra lời đồn đại trong thôn truyền đi nhanh như thế, huống chi còn là thôn bên cạnh, chuyện xảy ra hôm đó khá ầm ĩ, một bên là nhân vật nổi danh nhất thôn Tương Sơn, người khác biết cũng là chuyện bình thường.



"Nếuvậy, ta không phải giải thích nhiều, nhưng, Xảo Nương đến một mình hay là?"



"Cái này ta cũng không biết, nghe nói bên nhà đẻ nàng đều đến, ngươi cũng biết nàng đi lại không tiện, nếu tự mình đến, không phải khiêng thì chính là cõng." Âm mụ mụ cũng không nghe nói, chủ tử chỉ bảo bà phải cảnh báo cho Mộc Phỉ, còn chuyện sau đó hắn sẽ an bài, bà chỉ cần làm theo thôi.



Tưởng Nhứ Nhi ở bên cạnh cũng không yên lòng, đứng chỗ đó rất không tự nhiên, Mộc Phỉ vừa ý thức được mọi chuyện, mọi chuyện đều vì Tưởng Nhứ Nhi mà ra, Xảo Nương muốn Tưởng Nhứ Nhi àm vợ của cha nàng, nên nàng mới quậy một lần để chấm dứt chuyện này.



"Nhứ Nhi tỷ tỷ, hay là tỷ về trước đi, ở đây lâu như vậy, không phải Nhạn Nhị nương nói ở nhà còn có việc chưa làm xong sao?"



Tưởng Nhứ Nhi rất cảm động với sự quan tâm của Mộc Phỉ, cũng không từ chối: "Tỷ đi mật báo cho bọn Tưởng Vũ, rồi về theo đường phía sau thôn." Nói xong liền cầm giỏ trúc Nhạn Nhị nương để lại, vội vàng rời đi.



"Âm mụ mụ, mở cửa đi, chúng ta xuống thu dọn, sau đó còn đón khách."



"Vâng" Âm mụ mụ cẩn thận quan sát nét mặt Mộc Phỉ, phát hiện nàng không sợ hãi, không biết là do còn quá nhỏ không biết sợ hay do đã tính trước, vậy thì uổng phí tâm tư của chủ tử rồi.



"Cửa hàng quả cứng ít nước Dấm Linh Lợi, ôi, cái tên này thật sáng sủa, chậc chậc, lão nương ở nhà đau nhức cả người, tiểu tử này làm ăn phát đạt nha, nhìn xem, có thể mở một cửa hàng lớn như vậy!"



Hai người vừa chuẩn bị xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, xen lẫn âm thanh nam nhân hét to, trong đó có giọng âm dương quái khí bén nhọn lại cao vút của Xảo Nương vang lên trong phòng, Tưởng Mộc Công cõng Xảo Nương, được hai nam hai nữ vây quanh đi vào cửa hàng.



Tiểu nha hoàn cũng không có, trong cửa hàng to như vậy lại chỉ có Âm mụ mụ và Mộc Phỉ, bởi vì Mộc Phỉ không công bố thân phận lão bản ra ngoài, Âm mụ mụ lại là quản gia, liền chủ động tiến lên đón mấy vị khách.



""Dấm Linh Lợi" chúng ta hân hạnh chào mừng, hôm nay là ngày ăn thử, ngày mai khai trương, mấy vị muốn đến ăn thử cho ý kiến sao?" Âm mụ mụ như không nghe thấy lời nói châm chọc của Xảo Nương, cũng coi như không nhìn thấy ánh mắt có ý xấu đó, cười rất dịu dàng.



"Nè, ăn thử đó, tiểu gia hỏa ngươi không thấy ta sao, mau lấy mỗi loại một thứ ra đây cho lão nương nếm thử." Xảo Nương được Tưởng Mộc Công đặt lê một tảng đá, ngồi tựa vào tường, trực tiếp giơ ngón trỏ chỉ Mộc Phỉ, một bộ dạng bình chân như vại.



Mộc Phỉ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, liếc nhìn Âm mụ mụ.



Âm mụ mụ vội vàng giải thích: "Vị phu nhân này không biết rồi, hôm nay chúng ta ăn thư có quy định, mỗi người trưởng thành chỉ được ăn hai loại, người nói mỗi loại một thứ, cái này không ổn lắm."



"Sao lại không ổn? Chúng ta có sau người, mỗi người hai loại cũng là 12 loại rồi, ta không thấy có gì không ổn, các ngươi mau mang ra đi." Xảo Nương cũng không giận, cười tủm tỉm nhìn Âm mụ mụ, ánh mắt lướt về phía Mộc Phỉ đứng sau lưng Âm mụ mụ.



Ánh mắt nàng sắc bén, lúc tiến vào đã xem xét, món ăn ở đây có 15 loại, nàng nghĩ xong, gây chuyện trước rồi phá hỏng, phải khiến cho Mộc Phỉ tức giận!



Mộc Phỉ nhìn một cái liền biết Xảo Nương có chuẩn bị mới đến, suy nghĩ một chút, cầm lấy cái khay, mỗi loại quả vỏ cứng ít nước liền gắp 1 viên cho vào khay, tổng cộng có 12 viên, không thừa không thiếu, cẩn thận bưng khay đến trước mặt họ, thuận tay để lên tủ ở bên cạnh bọn họ.



"Ơ, thế này là thế nào? Không phải nên bưng tới trước mặt cho chúng ta nếm thử sao? Để một bên là có ý gì? Xem chúng ta là người thôn Tương Sơn nên coi thường sao?" Xảo Nương vốn định chờ Mộc Phỉ đến gần rồi ra tay, ai ngờ nàng cơ trí để khay lại rồi rời đi, lập tức kêu la.



Âm mụ thoáng nhíu mày, không hề có vẻ không hài lòng nhìn Mộc Phỉ, bước lên trước bưng khay xuống trước mặt Xảo Nương: "Phu nhân chớ nổi giận, cũng không nên trông mặt mà bắt hình dong, nàng là do ta tự mình tuyển vào, tuy còn nhỏ, nhất thời không hiểu ý của phu nhân, nào, để ta tự mình hầu hạ phu nhân thưởng thức."



Xảo Nương không cho Âm mụ mụ một ánh mắt, giọng nói lanh lảnh mang theo trào phúng: "Ngươi coi ta là cái gì? Đó không phải là nhìn người bằng mắt chó sao? Hôm nay nó phải phục vụ lão nương!"



Ngón tay duỗi ra, đầu ngón tay léo sáng chỉ thẳng về phía Mộc Phỉ, Mộc Phỉ ngẩng đầu nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Xảo Nương, khóe miệng nhếch lên, cười ngọt ngào: "Được rồi, Xảo đại nương đã điểm danh muốn Mộc Phỉ phục vụ, Phỉ Nhi sao có thể không cho Xảo Nương mặt mũi!"



Mộc Phỉ mỉm cười tiến lên, nhận lấy khay từ tay Âm mụ mụ, trong ánh mắt lo lắng của Âm mụ mụ đến gần Xảo Nương, quỳ xuống đặt khay tới trước mặt nàng, thuận tiện nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Hành động của Xảo đại nương có phải vẫn không được tự nhiên không, Phỉ Nhi biết có một phương thuốc dân gian, có thể giúp người."



Sắc mặt của Xảo Nương biến ảo đa đoan, nàng không biết đã tìm bao nhiêu lang trung đều không thể khôi phục tự nhiên được, trong thôn người phàm đi qua nhà nàng sẽ tìm lý do nhìn nàng một chút, trong lời nói thì là trấn an, nhưng thực ra là đi xem nàng buồn cười thế nào, tính tình nàng càng xấu thêm, nếu không phải Tưởng Mộc Công quá chân chất, nhất định sẽ vung tay mặc kệ nàng tự sinh tự diệt rồi.