Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 61 : Đụng phải cố nhân

Ngày đăng: 00:57 22/04/20


Theo bản năng Mộc Phỉ tránh sang bên, người kia không nghĩ tới Mộc Phỉ dám tránh, không kịp dừng lại:



"Ui da." Một tiếng ngã xuống đất, vừa đúng lúc Tuyền Nhi định đứng dậy, lập tức hai người va vào nhau, kêu thảm thiết không ngừng.



Thừa dịp lộn xộn, Mộc Phỉ nhìn người vừa mới đụng vào nàng, búi tóc phụ nhân, mặc áo khoác màu xanh đen, trên đầu cấm châm mã não, không thể nói là sang trọng, nhưng cũng được người khác ngưỡng mộ.



"Nhị phu nhân, Tam tiểu thư." Lúc này nha hoàn mới phản ứng lại, hoảng hốt tiến lên đỡ hai người dậy.



"Chết hết rồi à, còn không nhanh nâng chúng ta dậy!" Nhị phu nhân tức giận không nhẹ, bắt lấy cổ tay của một nha hoàn, mượn lực đứng lên, âm thầm nhéo trên mu bàn tay vài dấu đỏ, phát tiết tiết bất mãn trong lòng.



Tuyền Nhi cũng được đỡ lên, hai mắt đẫm lệ chạy đến trước người Viêm Dục, cách hắn một bước, chỉ vào Mộc Phỉ ủy khuất nói:



"Nhị ca, không phải ngươi nói Phỉ nhi giỡn với muội sao? Tại sao nàng ta lại trốn tránh muội!"



Viêm Dục nhíu mày, trong mắt màu xanh lưu ly xẹt qua một tia khó chịu, hắnh nhếch môi đến gần Mộc Phỉ, trực tiếp giữ khoảng cách với Tuyền Nhi.



"Một nha đầu nhà quê!" Nhị phu nhân giận dữ nói, đôi mắt dài hẹp nhìn Mộc Phỉ, rất là miệt thị.



"Phụ nhân thô bỉ!" Mộc Phỉ cũng không khách khí mắng lại, người ta đã mắng nàng hai lần, nàng sao lại tiếp tục tùy ý cho người ta khi dễ nữa.



"Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi có biết ta là ai không?!" Nhị phu nhân trừng mắt, không thể tin nhìn chằm chằm Mộc Phỉ.



"Bà ta là ai!" Mộc Phỉ hỏi Viêm Dục bên cạnh, tên gia hỏa này từ lúc bắt đầu cũng chỉ hé miệng cười trộm, nàng thật sự không nghĩ ra có gì đáng cười nữa.



Viêm Dục liếc Nhị phu nhân một chút, thản nhiên nói:



"Bà ta là tiểu thiếp của phụ thân."



"A." Mộc Phỉ kéo dài âm thanh:



"Thì ra là tiểu thiếp của bá bá!"
Lòng hiếu kỳ của Mộc Phỉ hoàn toàn bị nhấc lên:



"Dẫn đường."



Tưởng Vũ vài ngày gật đầu, trên đường hai người nói chuyện, cũng không quá im lặng, vòng vo vài lần đường phố ngày càng vắng vẻ.



Mộc Phỉ vừa nghĩ có thể nhớ đường hay không, liền lắc đầu liên tiếp:



"Ngươi thật là lần đầu tiên đến Triều Dương thành sao? Sao lại quen dhuộc đường như vậy, như kiểu nơi nào cũng biết nha."



Tưởng Vũ chỉ cười không đáp, đứng trước mà nhà hơi nhỏ, đẩy cửa ra, hướng vào trong hô:



"Mau đến nhìn xem, có người quen này."



"Là ai!" Tiếng nữ tử êm tai trong vắt truyền ra, sau đó càng âm thanh càng lớn dần:



"Oa oa, là Phỉ nhi muội muội!"



Một bóng dáng màu phấn bay tới, lúc đầu nàng muốn tránh khỏi, nhưng âm thanh quen thuộc cùng câu Phỉ nhi muội muội làm nàng dừng lại, tinh tế nhìn người đang hướng tới, là Liễu Nhiễm nha. Lập tức giữ chặt tay Liểu Nhiễm, liên tục đặt câu hỏi: 



"Nhiễm tỷ tỷ, sao ngươi cũng tới Triều Dương thành, thật làm muội kinh hỉ nha."



"Người ngạc nhiên là ta đấy, ta đi theo Vũ ca ca, bọn họ tham gia thi khảo, ta tới chơi, sao ngươi lại tới Triều Dương thành? Mà phụ thân xinh đẹp của ngươi đâu?"



Liễu Nhiễm thấy Mộc Phỉ như tìm được người thân, trên đường tuy có Tưởng Vũ và Liễu Thiên Kỳ làm bạn, nhưng bọn họ đều là nam nhân, thêm hai người cứ nói toàn chuyện chính trị gì đó, nàng mở miệng như đang nói một mình hai người kia chỉ mỉm cười không có đáp trả, dạng người yêu thích náo nhiệt như nàng cảm thấy rất phiền muộn, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết làm sao mở miệng.



Mỗi lần giận dỗi thì Liễu Thiên Sở liền nói sẽ đưa nàng về nhà, bị hù đến khổ cũng không dám nói, chỉ có thể nghẹn trong bụng, nếu không phải đi rất nhanh đến Triều Dương thành, chắc nàng kìm nén mà chết mất.



Cái này, vừa nhìn thấy Mộc Phỉ liền kéo nàng đến phòng của mình, đóng cửa phòng lại, bắt đầu líu ríu kể những chuyện xảy ra trên đường đi.