Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 63 : Người khác phát điên

Ngày đăng: 00:57 22/04/20


Ánh mắt của nam tử dừng lại trên mặt Mộc Phỉ, trong đôi mắt đen thâm thúy không hề dao động bất kỳ cảm xúc nào, bình tĩnh chuyển mặt sang chỗ khác, đi qua lại trên đất, bốn bề vang lên tiếng reo hò của quần chúng, có thể là đang rất kinh ngạc với quả cầu lửa kia, hiểu rằng đó chính là một ngọn lửa thật sự, không phải là giả.



Mộc Phỉ thấy Yên Bản thì vô cùng ngạc nhiên, không cần suy nghĩ thêm nữa, nữ tử áo đỏ che mặt đứng bên cạnh kia chắc hẳn là Viên Y Vân rồi. Nàng vẫn không nói gì, thấy Yên Bản đã làm xong mọi công tác chuẩn bị, lại lui về bên người Viên Y Vân.



Yên Bản giương môi mỉm cười với Viên Y Vân, trong ánh mắt của Viên Y Vân ánh lên tia lấp lánh, gồng thân hình rắn chắc lên, hạ eo xuống, ngửa đầu lên, chậm rãi giơ tay đưa hỏa cầu vào miệng, quả cầu cực nóng dù chưa bị nuốt vào nhưng vẫn khiến không ít người hít vào than vãn.



"Oa, kinh quá, ta không dám nhìn nữa, không dám nhìn nữa." Liễu Nhiễm gục vào vai Mộc Phỉ, kích động bắt lấy tay nàng, quả thực là quá kích thích, nàng đã xem rất nhiều màn ảo thuật đánh vào thị giác của con người, nhưng lần này quả thật có hơi khiếp đảm, nuốt một quả cầu lửa lớn như vậy có khi nào lục phủ ngũ tạng sẽ thành tro luôn không?



Nhưng, thật là có thể nuốt vào sao? Liễu Nhiễm bắt đầu chộn rộn, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng khen của quần chúng xung quanh, làm nàng không nhịn được tò mò, liền hơi nghiêng đầu lén nhìn qua khóe mắt.



Yên Bản ngửa đầu phát ra những tiếng gầm trầm thấp, miệng mở lớn phủ lên hỏa cầu to, khí nóng thi thoảng phả ra từ miệng. Bằng mắt thường mọi người cũng có thể thấy rõ hỏa cầu đang dần bị dập tắt, cuối cùng những ngọn lửa lẻ tẻ cũng bị nuốt xuống.



"Oa!" Tiếng reo hò vang lên bên tai không dứt, những tiếng vỗ tay hoang nghênh nhiệt liệt.



Lòng đang treo cao của Mộc Phỉ được hạ xuống, liếc mắt nhìn với Liễu Nhiễm bên cạnh, cùng đồng loạt vỗ tay.



Trong tiếng vỗ tay, Viên Y Vân và Yên Bản cùng hành lễ với quần chúng, rồi nàng bưng một cái khay cười híp mắt bước ra, đi qua từng người chờ những người tốt bụng giúp đớ.



Mộc Phỉ nhìn bóng dáng bay nhảy nhẹ nhàng như hồ điệp, yên lặng thở dài một tiếng, cũng rút từ trong túi ra một viên bạc nhỏ ném vào trong mâm.



Viên Y Vân khả ái le lưỡi, nháy mắt với Mộc Phỉ, thoáng chốc lại quay trở lại bên kia.



Mộc Phỉ nhớ tới lần gặp nhau ở Quỷ Trại, trong lòng vẫn nhớ thiếu nữ đang ở thanh xuân nhưng tâm hồn chỉ có bảy tuổi, bị nàng cự tuyệt mang đến Triều Dương Thành, không ngờ vẫn gặp được bọn họ ở đây.



Một đấng mày râu như Yên Bản làm sao có thể chăm sóc tốt được cho Viên Y Vân?



Vì vậy khi Liễu Nhiễm lôi kéo nhưng nàng vẫn đứng bất động, nhỏ giọng giới thiệu về tình huống của hai người họ: "Muội với bọn họ cũng coi như có quen biết nhau, chúng ta chờ thêm chút nữa đi, muội có chuyện muốn hỏi bọn họ."



Liễu Nhiễm nhìn thoáng qua Mộc Phỉ, lại nhìn sang nam nhân đang thu dọn hành lý trong sân, rồi nhìn sang tiểu cô nương đang vui vẻ đếm xem mình kiếm được bao nhiêu tiền lẻ, đợi đến khi nàng đếm kỹ rồi, bắt đầu cười tủm tỉm nhảy về phía bọn họ



"Phỉ tỷ tỷ, tỷ xem, Vân nhi cũng có thể kiếm tiền đấy." Nữ hài tử như đang cầm vật quý chìa tay phải ra cho Mộc Phỉ xem, chớp chớp đôi mắt đen to, như một đứa trẻ mong được thương yêu.



Liễu Nhiễm nhất thời đơ ra, cô nương trước mắt này thoạt nhìn rất tinh khiết đáng yêu, nhưng nàng hình như còn lớn hơn cả mình nữa nhan, vì sao lại gọi Phỉ muội muội là tỷ tỷ?



Thật không thể tưởng tượng nổi!



Liễu Nhiễm là người thẳng tính, vừa định mở miệng hỏi chỗ không đúng, Mộc Phỉ bên cạnh đã thầm lôi kéo ống tay áo của nàng, ý bảo nàng đừng nói gì lung tung.



Mộc Phỉ nhận lấy tiền đồng của Y Vân, cẩn thận cười nói “tốt” với nàng, giọng nói giống như đang dỗ một đứa trẻ: "Vân nhi thật là lợi hại, muội nói cho Phỉ tỷ tỷ nghe, sao lại tới Triều Dương Thành vậy?"



"Muội thích nơi này, a cha và thúc thúc đều nói ở đây chơi vui, để muội đi du ngoạn một lần." Viên Y Vân nghiêng đầu cười hì hì nói.



Lúc này Yên Bản đã thu xếp đồ đạc xong, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn Mộc Phỉ, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại nhớ tới lời dặn của Đại Tế Ti, đành nhịn xuống, nói với Viên Y Vân: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi, sắc trời đã tối, phải về khách sạn mau."



"Phải rồi phải rồi, thúc thúc nói trong thời gian này thư sinh đi dự thi khá nhiều, nếu không đi tìm khách sạn sớm thì sẽ không còn chỗ đâu." Viên Y Vân nhanh chóng phụ họa, phất tay với Liễu Nhiễm và Mộc Phỉ: "Hai vị tỷ tỷ, ngày mai gặp lại."



Yên Bản lại nhìn thoáng sang Mộc Phỉ, bảo bọc Viên Y Vân lẩn vào dòng người.



Hắn rất muốn nói tình huống đã xảy ra ở Quỷ trại cho Mộc Phỉ biết, hắn đã thành công dùng tiết mục xiếc hấp dẫn sự chú ý của Mộc Phỉ, không ngờ lần đầu báo cáo thắng lợi lại đụng phải người muốn chờ, có thể xác định được Mộc Phỉ có thay đổi tâm tư hay không, thật hy vọng là như Đại Tế Ti đã nói, Mộc Phỉ sẽ chăm sóc cuộc sống thường ngày cho Viên Y Vân.



Nhìn bóng của hai người càng lúc càng xa dần, Liễu Nhiễm vô cùng buồn bực, nếu sợ hết phòng trọ thì sao không đi đặt từ trước đi? Nhưng thấy màn biểu diễn xiếc vừa rồi của hai người, chắc là do chưa đủ tiền.


"Mộc tiểu thư, ta hiểu ngươi không phải người thường, thỉnh cầu ngươi bảo vệ tốt tiểu thư." Giọng Yên Bản ngày càng nhỏ, nghe kỹ còn thấy có một chút nghẹn ngào.



"Ngươi đứng lên mà nói, ta không thích có người quỳ gối trước mặt, cảm giác giống như đang uy hiếp ta." Mộc Phỉ nghĩ hẳn là lúc nàng rời đi Quỷ Trại đã xảy ra chuyện gì đó, đến khi Yên Bản mang theo Y Vân rời đi, có lẽ vì quá mức vội vàng, hai người lòng vòng không đủ nên mới tới cái cảnh phải biểu diễn đường phố như vậy.



Yên Bản nhìn Mộc Phỉ một cái rồi đứng dậy.



"Ngồi, ngươi quá cao, ngẩng cổ nhìn ngươi quá mỏi." Mộc Phỉ tiện tay chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo Yên Bản ngồi xuống.



Yên Bản chần chừ lo lắng rồi lúc rồi ngồi xuống, nhận lấy chén trà mà Mộc Phỉ rót cho hắn, uống một hớp rồi lâm vào trầm mặc.



Hắn không nói gì thì Mộc Phỉ cũng không giục, trực tiếp đứng dậy tới cạnh giường trải chiếu nệm.



Yên Bản suy tư một lúc lâu, quyết định nói ra: "Thật ra thì trại chủ không chỉ có một người huynh đệ là tế ti, hắn còn có một đại ca, cũng chính là tiền nhâm đại tế ti."



Mộc Phỉ nghe hắn giảng giải, ngồi an vị trên giường lắng nghe, cuối cùng cũng đã hiểu.



Thì ta ca ca của trại chủ là tiền nhâm đại tế ti vô cùng tham lam, đầu phục Du Tộc, mang tin tức của Hoàng đế cho thủ lĩnh Du Tộc biết, chuyện này bị triều đình phát hiện, phát người tấn công Quỷ Trại, giao ra phản đồ.



Vì tiền nhâm đại tế ti đã sớm rời khỏi Quỷ Trại, chạy trốn tới Du Tộc, triều đình không tìm được người, mà hai người Viên Hạo cũng không có cách nào có thể chứng minh rằng mình trong sạch, người của cả Quỷ Trại đều bị giam giữ, trước khi xảy ra chuyện Viên Y Vân đã cùng với Yên Bản vào thâm sơn, tránh được một kiếp.



Viên Hạo phát tín hiệu, ra lệnh cho Yên Bản đưa Viên Y Vân tới Triều Dương Thành, mục đích là tìm được mình, như vậy thì đối với bệnh tình đột biến của Viên Y Vân cũng được bảo đảm.



"Nói cách khác, hiện giờ bọn Viên Hạo bị nhốt trong đại lao?" Nét mặt của Mộc Phỉ có chút lạnh.



Yên Bản gật đầu, cả người chán nản.



Mộc Phỉ hiểu rằng Yên Bản một tấc cũng sẽ không rời Viên Y Vân, trong lòng hắn có tín ngưỡng của một nam tử, nhất định sẽ cảm thấy áy náy vì khi đó mình không ở trong Quỷ Trại.



"Chỉ có bảo đảm an toàn của mình, mới có thể nghĩ tới biện pháp tốt hơn."



Khói Bản giật mình, hiểu rằng Mộc Phỉ đang trấn an hắn, nghiêm mặt, nói: "Thề thủ hộ tiểu thư."



Mộc Phỉ dịu xuống, chỉ cần đấng mày râu này trong lòng không vướng bận gì nữa là được rồi.



Đang nói chuyện, đột nhiên Yên Bản nghe thấy trong phòng có tiếng bước chân nhỏ, hắn đột nhiên đứng dậy tới cửa phòng, Liễu Nhiễm không biết ngã nhào tới, đúng lúc đụng trúng người của Yên Bản.



"Ai u, đau chết mất, ngươi giở trò quỷ gì đó!" Liễu Nhiễm nhanh chóng ngồi thẳng lên, xoa chóp mũi kêu la với Yên Bản.



Mặt Yên Bản đỏ lên, hơi bối rối giải thích: "Ta nghe ở ngoài có tiếng bước chân, cho nên....."



"Cho nên cái gì mà cho nên, đây là phòng của ta, ta trở về phòng cũng không được à? Ngược lại ngươi, nửa đêm nửa hôm tới khuê phòng của nữ nhi làm gì? Mau đi nhanh đi!" Liễu Nhiễm không để cho Yên Bản kịp nới đã mở lời đuổi hắn đi.



Yên Bản đáng thương chỉ là một đấng mày râu, chưa bao giờ thấy Liễu Nhiễm như vậy, gương mặt hắc ám lại ửng lên một tầng đỏ nhạt, vâng dạ  giải thích: "Ta sẽ đi, ta có việc cần nói với Mộc tiểu thư, không phải cố ý mạo phạm, ta…"



"Được rồi Nhiễm tỷ tỷ, để hắn đi đi, là muội gọi hắn vào nói chuyện một lát." Mộc Phỉ cười giải vây.



Liễu Nhiễm quẹt miệng nói thầm: "Được rồi được rồi, không chấp nhặt với ngươi nữa." Rồi xoay người đi vào trong phòng.



Yên Bản gãi đầu, cúi đầu chào Mộc Phỉ một cái rồi đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại cho bọn họ.



Mộc Phỉ nhìn cánh cửa từ từ đóng chặt, nghĩ lại tới chuyện vừa xảy ra ở Quỷ Trại, trong lòng thổn thức một hồi, người xui xẻo quả thật nước lạnh thì tê kẽ răng, hay là ngày mai tìm Viêm Dục hỏi xem có tìm được tin tức gì không, có người dò xét thử xem cũng coi như là chuyện tốt.