Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 6 : Chỉ vào tim nói, đau quá

Ngày đăng: 00:56 22/04/20


Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm động tác của Viêm Dục, nghi ngờ quẩn quanh trong lòng không cách nào che giấu được, nàng chợt đứng lên, mở to mắt nhìn chằm chằm Viêm Dục không chớp mắt: "Không phải ngươi mất trí nhớ sao? Vì sao biết đụng vào thứ này nguy hiểm? Còn có, nàng là ai? Ta nghe được ngươi gọi nàng là Nghiên Nghiên, nàng mới là nữ nhi của ngươi đúng không? Ngươi nhớ ra rồi."



Mộc Phỉ sáng quắc bức người, nàng tự nhận y thuật của mình thông thiên, mặc dù không có dụng cụ tinh vi ở hiện đại, nhưng nàng kiểm tra, xem, sờ cùng với quan sát đã có thể xác định Viêm Dục thật sự mất trí nhớ rồi. Nhưng Viêm Dục cho nàng cảm giác quá mức kỳ quái, một lát giống như trẻ sơ sinh không có ý thức, như thủy tinh sạch sẽ thuần túy không có tạp chất. Một lát lại giống như ảo ảnh quỷ mị giữa vực sâu không đáy, trong chân thật có mờ mịt hư vô.



Hai loại hơi thở thay đổi bất thường trên người hắn khiến cho Mộc Phỉ không biết đối đáp với hắn thế nào.



Mặc dù Viêm Dục không có ác ý với nàng, trong ánh mắt chứa đựng ấm áp khiến cho nàng muốn ỷ lại, nhưng ở hiện đại nàng cũng đã sống tới hai mươi năm trời, một mình trông coi một gia sản to lớn qua ngày, nàng chưa bao giờ kêu một tiếng khổ.



Có thể là mới quen biết, mới không muốn đối phương lợi dụng mình thôi.



Viêm Dục nháy nháy mắt, trong đôi mắt sạch sẽ như trân châu nổi lên một tầng hơi nước, hắn đáng yêu khụt khịt mũi, kéo khóe miệng nhỏ giọng nói: "Ta không thích nữ nhi đụng vào cái đó, nơi này sẽ đau."



Mộc Phỉ nhìn động tác chỉ vào tim của Viêm Dục, nhất thời nhiều cảm xúc đan xen.



"Nàng, Nghiên Nghiên, nữ nhi, ngươi." Viêm Dục chỉ chỉ Mộc Phỉ, dường như sợ nàng mất hứng nên sợ hãi liếc nàng một cái, mới nói tiếp: "Nghiên Nghiên, hình như là nghĩa nữ, không phải nữ nhi. Ơ, nghĩa nữ là cái gì? Ưm, cảm giác thật kỳ quái, nữ nhi, nghĩa nữ là cái gì?"



Ặc, Mộc Phỉ kinh ngạc nghe lời nói lộn xộn của Viêm Dục, tức thì có chút dở khóc dở cười.



Đây là trí nhớ tạm thời tái hiện sao? Bé gái tên là Nghiên Nghiên này rất quan trọng trong lòng hắn đây, bằng không vì sao hắn mở mắt ra đầu tiên đã kêu nữ nhi chứ? Nhưng, nếu như thật sự quan trọng, vào lúc hắn nhìn thấy thi thể Nghiên Nghiên, phải là đau lòng thuận tiện nhớ tới càng nhiều chuyện hơn mà không phải là ngăn cản mình đụng vào độc vật trên người Nghiên Nghiên mới đúng chứ.




Mộc Phỉ nhìn thân thể không cao lắm của Viêm Dục ngồi trên đất, trường sam (áo dài nam) phủ trong bụi đất, bị bùn lầy bao phủ cũng không chút để ý, thật sự chuyên chú lấp đầy giỏ trúc nhỏ bằng một hạt lại một hạt lộc hoắc.



Gió mang hơi lạnh làm rối tung sợi tóc, khóe môi Mộc Phỉ nở nụ cười nhạt như gió, rất nhanh cuốn đi những thứ phiền não kia, nàng ngẩng đầu, híp mắt cảm nhận cảm giác mát lạnh mềm mại trên má, tựa như người thân vuốt ve, nàng vậy mà lại nảy mầm một loại ý niệm: xuyên tới đây cũng không hẳn là chuyện xấu.



"Nữ nhi, đủ chưa?" Viêm Dục nhìn thấy giỏ trúc sau lưng hắn đã đầy lộc hoắc, Mộc Phỉ vẫn không tính toán trở về, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.



Hình như đây là lần đầu tiên hắn làm việc này, chỉ là rất vui.



"Chúng ta lại đi lên núi một chút."



Mộc Phỉ nhìn hoàn cảnh xung quanh, vừa rồi nàng thuận tay ngắt một ít viễn chí, phía trên sườn núi chắc sẽ có thảo dược khác, nếu có thể tìm được cam thảo thì rất tốt. Loại tình huống này của Viêm Dục chỉ có thể dùng dược vật có tính bổ dưỡng để thải những chất độc trong cơ thể, lại kết hợp châm cứu từ từ điều trị.



Ước muốn lớn nhất của nàng lúc này là chế tạo ra một bộ ngân châm thích hợp với mình, dĩ nhiên nàng cần bạc, rất nhiều bạc.



------ lời ngoài mặt ------



Ưm, bạc ở nơi nào? (⊙o⊙)!