Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 12 : Thác loạn trong thang máy (2)

Ngày đăng: 14:14 30/04/20


Lục Thiên Mặc hung hăng ngậm lấy kẹo bông gòn đẫy đà trước ngực Mạch Linh, hắn đưa lưỡi liếm vòng quanh nơi nhạy cảm đó, rồi cắn mạnh.



"Á..." Mạch Linh bị đau mà la lên, cô nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, cố gắng tránh né màn tấn công mãnh liệt của hắn.



"Nếu cô muốn tất cả mọi người trong công ty đều nghe thấy thì cứ thoải mái la lên." Lục Thiên Mặc kề sát vành tai cô, há miệng ngậm lấy mút nhẹ, hắn đưa bàn tay to lớn của mình đập nhẹ lên cửa thang máy, cánh cửa vừa được hở ra khoảng 1cm đã lập tức đóng lại.



Thang máy nhảy số đã lên tới tầng một trăm mười lăm, là phòng của Tổng giám đốc, nhưng Lục Thiên Mặc hoàn toàn không có ý định ra ngoài, hắn chỉ cần ấn ngón tay vào để mở khoá thang máy, lập tức lớp nhựa bên ngoài liền thành một lớp kính thủy tinh, giống như là hắn đang ở trong một khối hình vuông trong suốt, hoàn toàn có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.



Loại thiết kế đặc biệt này chỉ dành riêng cho thang máy tổng tài, mà Mạch Linh thì không hề biết được quy luật của nó, nên trong lòng luôn lo lắng sợ mọi người bên ngoài đi ngang sẽ thấy, cô đưa tay đẩy Lục Thiên Mặc về phía sau, cúi đầu.



"Đừng, xin anh đừng làm ở đây."



Cô không muốn ngày mai lại lên trang bìa của tạp chí chỉ vì có mối quan hệ bất chính với Lục Thiên Mặc a.



Ánh mắt Lục Thiên Mặc dời đến cổ áo sơ mi của cô, hắn nhếch môi.



"Không muốn làm ở đây, hay là cô muốn làm trong phòng giám đốc?"



"Tôi..." Mạch Linh lập tức á khẩu, cô đứng trước người đàn ông này hoàn toàn không có tiếng nói, hắn muốn hành hạ cô sao cũng được, nhưng hắn không nghĩ đến hậu quả khi mọi người nhìn thấy sao?



Lục Thiên Mặc đối với biểu cảm vô cùng bế tắc của cô bỗng dưng lại bật cười, hắn không ngần ngại ép sát cô lên thành cửa, đưa tay luồn vào váy cô thăm dò.



Tiêu Vi, thư kí của Lục Thiên Mặc bỗng dưng đi tới, Mạch Linh nhìn thấy hốt hoảng cúi đầu nép vào ngực Lục Thiên Mặc, cô không muốn ai nhìn thấy mình đang ở cùng một chỗ với hắn.



Chẳng lẽ cô nghĩ Lục Thiên Mặc hắn lại dễ dàng để người khác nhìn thấy sao?



Tiêu Vi sải bước đi đến phòng làm việc của mình, có vẻ như cô ta hoàn toàn không thấy Mạch Linh và Lục Thiên Mặc ở bên trong thang máy. Thấy Tiêu Vi rời khỏi, Mạch Linh thở phào một hơi, vừa ngẩng mặt lên đã bắt gặp ánh mắt của Lục Thiên Mặc đang nhìn cô từ trên cao xuống.



"Cô sợ người khác nhìn thấy?"



Mạch Linh chỉ nhẹ nhàng gật đầu.



"Không ai có quyền nhìn thấy nếu như tôi không cho phép."




Mạch Linh xua xua tay: "Không có gì, cho hỏi phòng vệ sinh ở đâu?"



"Hướng này ạ"



Mạch Linh nhìn theo hướng tay mà phục vụ chỉ, cô gật đầu rồi xoay người đi đến phòng vệ sinh để rửa sạch vết rượu đổ trên người mình.



Vừa đến cửa chính để vào phòng vệ sinh thì cô đụng phải một người đàn ông. Vì ở đây phải qua cửa chính thì mới đến được cả hai phòng vệ sinh nam và nữ, cho nên có lẽ người đàn ông này cũng vừa từ đó ra.



"Mỹ nhân, cô đi đâu đấy? A! Trông cô cũng không tệ, có muốn vui vẻ với tôi không?"



Người đàn ông đó đưa tay nâng cằm cô lên, giọng nói đây giễu cợt.



"Không cần, xin anh tránh đường." Mạch Linh gạt tay hắn ra, lách người sang bên trái để đi vào trong.



"Ái chà chà, cô to gan thật, dám ăn nói với tôi như thế à, xem hôm nay tôi ăn cô như thế nào."



Nói xong hắn nhào lại đè Mạch Linh vào tường, bắt đầu đưa tay sờ mó xuống mông cô.



"Buông tôi ra, cứu tôi với, có ai không?"



Một tiếng "Bịch" phát lên, người đàn ông kia ngã ngay xuống gạch, Mạch Linh lùi về phía sau, cô chỉ thấy bóng lưng người vừa cứu mình trông khá quen, nhưng cô không nhớ đã gặp hắn ta ở đâu rồi.



"Cưỡng bức một cô gái, thật quá mất mặt." Người đàn ông mặc bộ vest xám cúi xuống vỗ vỗ vài cái vào mặt người đàn ông vừa bị đánh, khoé môi cong lên một nụ cười đầy châm chọc.



"Mày nhớ mặt tao đấy." Người đàn ông kia lập tức đứng dậy chạy đi.



Khi người mặc đồ vest xám kia quay lại, Mạch Linh đã vô cùng ngạc nhiên, cô bất giác kêu lên.



"Vương Ân Sinh, sao anh lại ở đây?"



Vương Ân Sinh phủi phủi tay, hắn nghiêng mặt về phía cô, giọng đùa cợt: "Chỉ là muốn đến Đài Loan chơi thôi, không được sao?"