Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 20 : Bị bắt cóc

Ngày đăng: 14:14 30/04/20


Mạch Linh chạy ra ngoài, vô tình va phải người Khương Hàn Nhật, hắn đỡ cô đứng dậy rồi hỏi.



"Cô chạy đi đâu vậy? Mau ra xe đi, buổi đấu giá kết thúc rồi."



"Tôi có chuyện muốn..."



"Có gì thì ra xe rồi nói." Chưa để Mạch Linh nói hết câu thì Khương Hàn Nhật đã cắt lời, hắn cùng cô ra xe, lúc đã yên vị thì tài xế lập tức khởi động xe phóng đi.



Lục Thiên Mặc gác khuỷ tay lên cửa sổ xe ôt ô được mở toang, hắn nghiêng đầu, xem xét đóng tài liệu.



"Lục Thiên Mặc, tôi..." Mạch Linh vừa mở miệng đã bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Khương Hàn Nhật phóng đến.



"Cô dám gọi cả tên lẫn họ lão đại?"



Lục Thiên Mặc lúc này mới hướng tầm mắt về phía cô, nhã giọng: "Không sao, cô muốn nói gì?"



Mạch Linh chỉ tay vào đóng giấy tờ mà Lục Thiên Mặc vừa mới đấu thầu được.



"Bọn họ lừa anh, hợp đồng là giả. Tất cả đều là bất hợp pháp."



Đối với thái độ lo lắng của cô thì Lục Thiên Mặc lại bật lên một nụ cười lớn.



"Tôi đã biết từ đầu."



Mạch Linh vô cùng khó hiểu, hắn biết là phi pháp mà vẫn bỏ một số tiền lớn ra mua, có phải hay không hắn dư tiền quá nên tìm đại một chỗ nào đó vun đi.



"Lão đại đã biết ngay từ lúc mảnh đất ma ở Bali được đem ra đấu giá rồi." Khương Hàn Nhật vừa cười vừa nói.
"Im, cô mà phát ra tiếng nào thì tôi bắn nát sọ cô."



Bị tên áo đen hâm doạ, Vũ Thương mếu máo ngậm miệng lại, hắn thu súng nhảy vọt lên xe, cuộc bắt cóc người diễn ra nhanh như cắt, những người đi đường thậm chí nhìn cũng không dám nhìn.



Vũ Thương đứng chôn chân tại chỗ khá lâu, đến lúc cô lấy lại được tinh thần thì chân đã tê cứng, cô lập tức hoảng hồn, ba chân bốn cẳng chạy về tập đoàn Lục gia Hoàng thị.



Rất may là Khương Hàn Nhật còn chưa về, vai trò quản lí của hắn ta là phải quản lí tất cả nhân viên ở tập đoàn, một số bộ phận kĩ thuật vẫn còn làm việc, nên hắn phải ở lại giám sát.



Vũ Thương hớt ha hớt hải lao vào công ty, đụng phải người Khương Hàn Nhật. Cô như bắt được vàng. Vừa thở hổn hển vừa nói.



"Quản... Quản lí... Mạch... Mạch Linh... Cô ấy bị một đám người mặc đồ đen... Bắt... Bắt cóc... Rồi."



Khương Hàn Nhật nghe xong thoáng giật mình, Mạch Linh bị bắt cóc, lẽ nào là...



"Cô mau nói cho tôi biết, bọn chúng đưa Kiều Mạch Linh đi từ lúc nào?" Khương Hàn Nhật ghì chặt vai Vũ Thương lại, ép cho khí huyết trên người cô lưu thông.



"Khoảng ba mươi phút trước."



Nghe Vũ Thương nói xong, Khương Hàn Nhật lập tức rời khỏi công ty, hắn cầm di động, gọi đến một dãy số.



"Lão đại, mọi chuyện lộ rồi, bọn chúng đang bắt giữ Kiều Mạch Linh."



Bên kia, Lục Thiên Mặc xoay xoay quả cầu thủy tinh trong tay, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thâm hiểm: "Cậu giải quyết êm đẹp cho tôi. Nhớ! Dạy cho chúng một bài học."



Lục Thiên Mặc tắt máy, ánh mắt sâu thẳm híp lại, vẻ mặt ngông cuồng tràn đầy mùi thuốc súng, hắn đưa mắt nhìn xuống cả thành phố dưới bàn chân mình, nhãn nhã tận hưởng không khí se lạnh của trời mùa đông trên sân thượng.