Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 35 : Anh ta cưỡng hiếp tôi

Ngày đăng: 14:14 30/04/20


Hàn Ưng đánh thắng tay lái đến trụ sở cảnh sát, vừa lúc hai người bước xuống xe thì Mạch Linh và Hàn Ưng đã bị một thiếu tướng chặn lại không cho vào.



"Xin Hàn thiếu đợi một chút, Trung tướng đang lấy lời khai của tội phạm bên trong."



Hàn Ưng ung dung dựa lưng vào trước đầu xe ô tô, nói: "Người bên trong phạm tội gì?"



"Cưỡng bức, chiếm đoạt và đe doạ tính mạng người khác."



Hàn Ưng nghe xong phủi phủi tay ý bảo tên Thiếu tướng này hãy lui vào trong, người đàn ông xoay bước rời đi, lúc này Mạch Linh mới kéo lấy cánh tay Hàn Ưng, khẽ hỏi.



"Hàn Ưng! Trước đây anh hay bị gọi đến đây là vì phạm phải tội gì?"



Hắn quay sang, nghiêng người đến hộp tủ trong xe kế bên ghế lái, rút một điếu thuốc trong bao ra, khẽ bật bật lửa, chỉ trong vài giây, mùi khói thuốc đã bay tán loạn xung quanh hai người.



"Đánh nhau, lái xe sai làn đường cho phép, dở bỏ dãy phân cách lan đường dành cho người đi bộ, chống đối người thi hành công vụ..."



Mạch Linh nghe hắn kể liên tiếp hàng ngàn lí do chẳng mấy tốt đẹp gì. Đường đường là Hàn thiếu của Hàn gia, tổng tài của Hàn thị, mà lại sống buông thả như vậy, chắc ở Đài Loan này, gia tộc Hàn gia sẽ tự hào về đứa con này lắm nhỉ?



"Tôi còn có chuyện không hiểu, anh là người có gia thế, tại sao khi ra tay xong lại không dọn dẹp sạch sẽ hiện trường đi, lại để cảnh sát điều tra ra?"



Hàn Ưng hít một hơi thuốc, giọng nhàn nhạt nói: "Chẳng phải tôi đã nói với em rồi sao? Ngày nào tôi không có mặt ở đây thì tôi lại cảm thấy ngứa ngáy đấy! Chỉ có điều..." Hắn ngừng vài giây rồi tiếp lời: "Lần này tôi không muốn liên lụy đến em nên đã đặt biệt căn dặn thuộc hạ dọn dẹp hiện trường, mà bọn chúng chẳng làm nên trò trống gì. Mẹ kiếp!"



Mạch Linh nhìn vẻ mặt Hàn Ưng lúc này vô cùng buồn cười, cô khẽ châm chọc vài câu: "Chặt tay người khác là được gán ghép vào tội gì nhỉ?"



"Cố ý gây thương tích."



"Anh biết như thế mà vẫn làm đấy thôi."



Hàn Ưng bỗng dưng xoay người đè chặt cô vào kính trước xe, đem cả thân hình to lớn của mình phủ lên người cô.



"Chẳng phải là tôi đang bảo vệ em đấy sao? Em nói xem, em có nên đền đáp cho tôi không?"



Tim Mạch Linh bỗng dưng đập mạnh, cô cố gắng nghiêng đầu tránh né cái nhìn từ trên cao của hắn, xoay mặt hướng vào phía cửa chính trụ sở cảnh sát cầu cứu.
Lục Thiên Mặc không nghe được tiếng cầu xin của cô, hắn như nổi điên, lập tức đưa tay bóp lấy cổ cô, giọng chèn ép.



"Cô ngang nhiên dám qua mặt tôi, dây dưa với Hàn Ưng? Có phải hay không co muốn chính tay tôi tiễn cô xuống địa ngục? Hả?"



Quả nhiên không nằm trong tầm suy nghĩ của cô, từ lúc Lục Thiên Mặc ở trong phòng cô đến giờ, cô cứ có cảm giác hắn rất kì lạ, bỗng dưng hôm nay lại trói cô lại, còn ung dung có màn dạo đầu. Thì ra là hắn đã theo dõi cô, hôm nay thì cô chết chắc thật rồi.



Mạch Linh cắn môi, lập tức lắc đầu: "Anh... Anh hiểu lầm rồi! Tôi và Hàn Ưng không có quan hệ gì cả!"



Lục Thiên Mặc khẽ cười lạnh, hắn đem vật to lớn nơi hạ bộ nhét sâu vào người cô, mạnh mẽ và đầy thô bạo.



"Tôi đã cảnh cáo cô rồi, mà cô lại dám xem lời nói của tôi chẳng ra gì. Hôm nay có lẽ tôi phải tự tay dạy dỗ lại cho cô."



Lục Thiên Mặc đâm rất mạnh vào người cô, côn th*t to lớn của hắn làm cô đau rát đến tận xương tủy, nơi đó vì chứa vật quá lớn mà bị rách da, vài giọt máu đỏ tươi hoà cùng với chất dịch đặc từ người cô tiết ra như một tờ giấy trắng bị nhuốm màu đỏ máu.



Gương mặt Mạch Linh lúc này đã trắng bệch, cô đau đến mức không còn cảm nhận được cảm giác gì nữa, Lục Thiên Mặc rút mạnh vật to lớn đó ra khỏi người cô, hắn kéo cô ngồi dậy, bắt cô quỳ gối xuống sàn, ép sát mặt cô đến hạ bộ của mình, mạnh tay bóp lấy miệng cô, đem côn th*t bỏ vào bên trong khoang miệng.



"Ừm...Ưmmm..." Mạch Linh trợn tòn mắt, cảm giác thống khổ đi cùng với nhục nhã khiến cô muốn chết quách đi cho xong, Lục Thiên Mặc đứng trên cao nhìn xuống, một tay nắm chặt lấy gáy cô, ép đầu cô di chuyển theo cử động của côn th*t dưới thân.



Không biết đã qua bao lâu, những thứ chất lỏng từ hạ bộ hắn tiết ra trong miệng cô đều phải nuốt xuống cổ họng, hắn nắm chặt cổ cô, đẩy mạnh vật to lớn sâu vào bên trong. Chỉ vài phút sau, một loạt chất dịch lỏng màu trắng đục ấm nóng tràn đầy khắp khoang miệng cô, lại còn tràn cả ra bên ngoài.



Lục Thiên Mặc nhìn người phụ nữ thống khổ dưới chân, hắn đẩy mạnh cô ngã xuống sàn, thích thú nhìn thứ tinh dịch từ miệng cô được nhả ra.



"Cảm giác thế nào? Chắc cô chưa thử với Hàn Ưng đâu nhỉ?" Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay bóp chặt cằm cô lên.



Vì khoang miệng bị bóp hướng lên trên nên Mạch Linh không thể nào nhả hết thứ tinh dịch kia ra ngoài, cô chỉ còn cách đó là nuốt vào.



"Anh hiểu lầm rồi. Tôi và anh ta không có gì cả."



Lục Thiên Mặc hắn căn bản là không để lời giải thích của cô ở trong tai, hắn một tay ném cô lên giường, đem vật to lớn đâm vào người cô thêm vài lần, cho đến lúc cô chịu không nổi ngất xỉu ở dưới thân, Lục Thiên Mặc mới khinh bỉ rời đi.



(Yến Tử: Chap này mình diễn tả hơi ghê tí, viết xong không dám đọc lại luôn đó mọi người. Nam chính thật sự nổi giận rồi ><)