Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 37 : Bước đầu gia nhập tổ chức hắc ám

Ngày đăng: 14:14 30/04/20


Sáng hôm sau Mạch Linh cùng bọn người Bạch Phụng và Rob lên máy bay rời Đài Loan để sang Canada nằm vùng để làm nhiệm vụ, lần này Lục Thiên Mặc không đi cùng cô, nhưng hắn có thể sang để giám sát cô bất cứ lúc nào.



Canada lúc này đang rất hỗn độn. Băng nhóm của tổ chức Hắc Ám đã lên sẵn kế hoạch để chuẩn bị lấn áp thị trường toàn bộ khu vực Bắc Mĩ.



Mạch Linh cùng bọn người Bạch Phụng quay về biệt thự được thiết lập cách biệt riêng với trung tâm của thành phố Toronto. Cô vừa đặt vali lên giường để chuẩn bị sắp xếp quần áo vào tủ thì có điện thoại gọi đến.



Cô nhìn dãy số cùng với ba chữ trên màn hình, cô chần chừ một chút, định đưa tay tắt máy thì có tin nhắn gửi đến nhảy lên thanh thông báo trên màn hình.



"Mau nghe máy, đừng để tôi điên lên."



Mạch Linh nhìn thấy dòng tin nhắn cảnh cáo đó, cô run run ngón tay, ấn đến phím nghe.



"A lô."



Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vô cùng tức giận: "Kiều Mạch Linh, em dám tắt điện thoại của tôi?"



Hàn Ưng có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, lời nói tựa hồ như nghiến ra từ kẻ răng. Cô không thể nào biết được từ hôm qua đến giờ hắn không thể nào liên lạc được với cô, cho người theo dõi thì thuộc hạ lại bảo không còn thấy bóng dáng cô ở Đài Bắc nữa. Hàn Ưng giận dữ đến mức đã muốn cho người dỡ tung.



"Tôi... Điện thoại tôi hết pin."



Mạch Linh ấp úng trả lời, cô không còn lí do nào khác để giải thích cho hắn, cô không thể nói rằng Lục Thiên Mặc muốn thao túng cô, không cho cô tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào.



"Nói, em đang ở đâu?"



"Tôi đang ở Canada!"



Hàn Ưng nhận được câu trả lời, dặn dò thêm vài câu rồi tắt máy, Lục Thiên Mặc muốn dùng cách này để đưa cô đi khỏi Đài Bắc, quả là được lắm.



***




Mạch Linh nở một nụ cười tươi, khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn bà. Tôi nhất định sẽ trung thành với ông Châu."



Khuê Lý gật đầu dẫn Mạch Linh về chỗ ở của mình, kế hoạch của cô đã bước đầu thành công.



[...]



Lục Thiên Mặc ngồi ung dung trên ghế da sau bàn làm việc, bọn người Bạch Phụng rời đi lần này dự kiến sẽ diễn ra trong một thời gian khá lâu, sự vắng mặt của Mạch Linh sẽ một phần ảnh hưởng đến tài liệu công ty. Để thay Mạch Linh quản lí sổ sách khi Lục Thiên Mặc vắng mặt, hắn đã đưa Doãn Phi tạm ứng vào chiếc ghế thư kí kia.



Doãn Phi tùy ý nghịch điện thoại trệ tay, cô lướt qua một tin lá cải rồi dừng ngón tay lại ở đó.



Trên màn hình đưa tin một vụ giết hại chính con ruột của mình từ một bà mẹ vô cùng nhẫn tâm. Người phụ nữ ấy bế con mình lên sân thượng của bệnh viện đa khoa Vinh Dân Đài Bắc và ném đứa bé rơi tự do xuống đường. Đứa bé vừa rơi xuống thì một chiếc xe cấp cứu chạy vọt tới, nhanh chóng chiếc xe trắng kia đã bị nhuộm đỏ bởi màu máu tươi của đứa bé chưa đầy mười tuần tuổi.



Doãn Phi bất động vài phút, cô còn nhớ rõ ngày hôm đó khi ở bệnh viện, nữ bác sĩ đã nói với cô rằng.



"Cô Doãn, nếu cô cứ tiếp tục phá thai, thì cô sẽ vĩnh viễn mất khi khả năng làm mẹ."



Cô không nói gì, gương mặt không một chút cảm xúc, đây là lần thứ năm cô phá thai rồi, sẽ chẳng còn cơ hội nào để cô lại có thể mang thai được nữa.



Thấy Doãn Phi không nói gì, nữ bác sĩ đem đến cho cô một hộp thuốc, nhẹ nhàng căn dặn.



"Cô hãy suy nghĩ cho kĩ, đứa bé không có tội gì cả, cô hãy để nó được sinh ra và sống vui vẻ như những đứa trẻ khác. Đây là thuốc hủy hoại bào thai. Nếu cô vẫn kiên quyết bỏ nó, thì hãy dùng đến."



Doãn Phi đưa tay cầm lấy hộp thuốc, cô biết chắc rằng Lục Thiên Mặc sẽ bắt cô bỏ đứa bé đi, nhưng trong thâm tâm cô cũng không muốn như vậy.



Cô vốn dĩ có ý nghĩ rằng hắn sẽ mềm lòng để cô được sinh đứa bé ra. Nhưng hôm đó khi nghe tin cô nói có thai, thì Lục Thiên Mặc đã hờ hợt hỏi cô "Nên biết làm gì rồi chứ?" Lúc đó mọi hi vọng vừa nhen nhóm trong lòng đã vụt tắt, cô đã không ngần ngại mở hộp thuốc uống vào.



Cô nhìn dòng máu tươi chảy đều ở hai chân, khoé môi khẽ nở một nụ cười: "Ai bảo tôi là người của lão đại chứ, chỉ cần được đi theo hầu hạ anh. Tôi không ngại hi sinh bất cứ thứ gì."