Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 44 : Mua chuộc cảnh sát

Ngày đăng: 14:14 30/04/20


Xe của Hàn Ưng ngay tức thời được chạy đến. Mạch Linh vừa rời khỏi biệt thự khoảng hai mươi mét thì cô đã được một chiếc xe ô tô sang trọng đón đi.



Hàn Ưng ngồi bên ghế lái, hắn tăng tốc chạy thẳng ra đường quốc lộ, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.



"Em làm sao rời được khỏi đó?"



Mạch Linh thẫn thờ ngồi bênh cạnh, vẻ mặt không chút cảm xúc trả lời: "Tôi không biết, bọn họ và cả vệ sĩ đều biến đi đâu mất."



Hàn Ưng xoay vô lăng rẽ vào một con hẻm. Con hẻm này là đường tắt dẫn đến căn biệt thự mà hắn vẫn ở những ngày không về lại Hàn gia. Nơi này tuy không có vệ sĩ canh gác nhưng rất an toàn. Căn biệt thự được nằm phía bên trong ngọn núi, bất kể ngày đêm hoàn toàn yên tĩnh.



Hắn đánh xe vào gara, giúp Mạch Linh đem hành lí lên phòng, hắn lo liệu mọi thứ giúp cô, căn dặn quản gia riêng chuẩn bị hầm cho cô một phần thuốc bổ.



"Em tạm thời ở đây đi. Tôi sẽ sắp xếp thời gian để đưa em sang Hà Lan sinh sống, đến khi nào em an toàn sinh đứa bé ra. Lúc đó, nếu em muốn về, tôi sẽ đưa em về."



Mạch Linh nghẩnh đầu nhìn người đàn ông đang ung dung ngồi trên ghế sô pha, khoé mắt cô dâng lên đầy hơi nước.



"Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi. Chẳng phải lúc đầu anh còn muốn hãm hại tôi sao?"



Hàn Ưng khẽ nhíu mày, hắn chỉ là muốn đùa giỡn với cô một chút, không ngờ lại để lại ấn tượng xấu xa như thế.



"Em đừng có mà vu khống tôi đấy nhé. Tôi hiện tại là đang giúp em cơ mà." Khoé môi của Hàn Ưng khẽ cong, hướng đến cô mang theo một nẻ cười vô cùng yêu nghiệt.



Mạch Linh "Hừ" lạnh một cái rồi tiến đến vali lấy quần áo, cả ngày hôm nay đã mệt rồi. Bây giờ cô muốn nghĩ ngơi một chút.



Hàn Ưng cũng không ở lại làm phiền cô, hắn bước xuống phòng bếp, căn dặn quản gia vài thứ rồi trở lại công ty để thu xếp một số giấy tờ. Lúc nảy khi thấy Mạch Linh gọi điện thoại đến, hắn đã lập tức lái xe đến đón cô, mặc kệ còn biết bao nhiêu hồ sơ chưa phê duyệt.



Cô bước vào phòng tắm, hứng một ít sữa tắm mà Hàn Ưng đã chuẩn bị sẵn đặt ở trên kệ cho vào lòng bàn tay, cô đánh bọt rồi thoa đều lên khắp cơ thể, tuy đang mang thai nhưng trong dáng vẻ của cô vẫn rất gầy, hình ảnh phản chiếu trong gương làm cô bỗng chốc sửng sờ. Đôi mắt đẹp như ánh sao băng đã không còn chút sức sống nào.



Dòng nước ấm được xối lên cơ thể, cô đứng dưới vòi sen. Tùy ý ngâm mình đứng đó hồi lâu cho đến khi trong phòng truyền đến tiếng gõ cửa.



Quản gia bê vào một tô cháo, bà ta đặt lên bàn, cùng lúc Mạch Linh từ phòng tắm bước ra. Vừa thấy cô, bà ta đã vội vàng lên tiếng.



"Cô Kiều, tôi có chuẩn bị cháo cho cô, nhân lúc còn nóng, cô hãy ăn đi ạ!"
Hàn Ưng mang về khá nhiều đồ, hắn ngồi lên giường Mạch Linh, nhàn nhã châm điếu thuốc trong khi chờ cô thay đồ ra.



Mạch Linh diện lên người một chiếc đầm suông màu trắng bằng vải lụa, mái tóc dài được buộc gọn lại phía sau, cô từ phòng tắm bước ra đã giật nảy người khi nhìn thấy Hàn Ưng ở trước mặt.



"Tên biến thái này, anh làm sao lại trong phòng tôi?"



Hàn Ưng kéo một hơi dài, phả ra một dòng khói trắng mờ ảo: "Đây là nhà tôi, tôi tất nhiên là vào được."



Cô á khẩu, nếu như không nhờ hắn thì cô bây giờ đã là mồi cho cá ăn rồi. Dù sao cũng nên cảm ơn hắn một tiếng nha.



"Chuẩn bị xong chưa?" Hàn Ưng nhìn đến vali đồ của cô ở trên giường, trong đó ước chừng cũng chỉ chứa được năm đến bảy bộ quần áo kèm một số đồ dùng cá nhân.



Mạch Linh gật đầu: "Đã xong rồi."



Hàn Ưng bước xuống giường, kéo vali cô xuống lầu, Mạch Linh cũng lãng vãng theo sau.



Hàn Ưng lái thẳng xe ra sân bay, hắn không sử dụng máy bay tư nhân mà trực tiếp đi máy bay quốc tế. Để tránh việt theo dõi của Lục Thiên Mặc, hắn đã âm thầm đặt mua hai vé sang Hà Lan vào một chuyến bay rất đông người.



"Kíttttt..."



Đang trên đường đi thì Hàn Ưng buộc phải thắng gấp vì phía trước có một vụ tai nạn xe. Cảnh sát đã cho niêm phong toàn bộ đoạn đường, chuyến bay chỉ còn năm phút nữa là cất cánh, bây giờ nếu như quay lại đường vòng kia để đến sân bay thì cũng phải mất gần hai mươi phút.



"Shit!" Hàn Ưng tức giận đấm tay lên vô lăng, nhanh chóng tháo dây an toàn, quay sang Mạch Linh nói khẽ.



"Em ở đây đợi tôi một chút, đám cảnh sát này dám cản đường, để xem tôi xử lí bọn họ như thế nào."



"Được." Mạch Linh gật đầu, hướng theo phía Hàn Ưng ở trước mặt, cô chỉ thấy được hắn nói gì đó với viên cảnh sát kia, rồi nhanh chóng nhét một sấp tiền mặt vào tay người đàn ông đó.



Mạch Linh bật cười, cô còn nghĩ là hắn sẽ làm gì đó ghê gớm lắm. Hoá ra lại dám đem tiền mua chuộc cảnh sát giao thông.



Cửa xe bên phía cô bỗng dưng được mở ra, chỉ với một cú đánh ở sau gáy, Mạch Linh đã bất tỉnh nhân sự. Một người đàn ông lập tức bế cô nhét vào chiếc ô tô đang đậu ở phía sau, nhanh chóng quay đầu xe rời đi.