Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 46 : Cú sốc tâm lý

Ngày đăng: 14:14 30/04/20


Doãn Phi đem đến cho Mạch Linh một viên thuốc giảm đau. Cô thẩn thờ nhìn đến, không do dự nuốt vào.



Nửa đêm, Mạch Linh nhìn thấy một đứa bé chạy đến dưới chân cô, nó đưa hai bàn tay nhỏ xíu lên lắc lắc, giọng nói tràn đầy sự oán hận.



"Mẹ! Sao mẹ lại bỏ con, sao mẹ lại bỏ con?"



Cô có thể nhìn thấy từ khoé mắt nó chảy ra hai dòng máu đỏ, hốc mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm vào mặt cô, nó khẽ nhe miệng ra cười lớn, đưa hai bàn tay dính đầy máu chạm vào cổ chân cô kéo đi.



"Không...Không!"



Mạch Linh choàng tỉnh giấc, cô vừa trải qua một giấc mơ vô cùng kinh dị, đứa bé đến tìm cô là con cô sao? Có phải hay không là nó căm thù cô, muốn quay về để hỏi tội cô tại sao lại giết nó.



Mạch Linh ngồi trên giường ngẩn ngơ suốt đêm, trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh của đứa nhỏ, cô cảm thấy một sự chua chát dâng lên khoé miệng, chỉ trong một đêm, con của cô đã biến mất vĩnh viễn khỏi cõi đời này.



Cánh cửa phòng được mở ra, bà quản gia bê một bát cháo nóng đi vào theo lời dặn của Doãn Phi. Bà ta đặt tô cháo trên bàn, hướng đến phía Mạch Linh cúi người nói.



"Cô Kiều, cháo này vẫn còn nóng, cô ăn nhanh kẻo nguội nhé?"



Mạch Linh vẫn ngẩn người ngồi trên giường. Cô đã ngồi như thế suốt tám tiếng đồng hồ, chẳng biết là tâm trạng cô có đang bất ổn hay không?



Bà quản gia tiến đến khẽ chạm vào người cô. Bất giác Mạch Linh xoay mặt lại, vừa nhìn thấy bà quản gia cô đã hét toáng lên.



"Tránh ra! Mau tránh ra! Đừng...Đừng giết con của tôi."



"Cô Kiều, cô bình tĩnh. Tôi không có ý làm hại cô." Bà quản gia khá sốc với thái độ kì lạ của cô, bà xua xua tay, cố mỉm cười trấn an: "Tôi có nấu cháo cho cô. Nào! Mau ăn đi."



Mạch Linh nhìn đến muỗng cháu mà bà quản gia đưa tới, cô nhìn chằm chằm vào bên trong, trong mắt xẹt qua cái đầu đỏ hỏn của một đứa bé.



"Áaaaaaaaaa..." Cô đưa tay hất đổ tô cháo trên tay bà quản gia, lập tức điên cuồng chạy ra khỏi phòng.
"Em làm sao vậy?"



Hắn nhìn qua đã biết cô không được bình thường, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó sau khi Lục Thiên Mặc cho người bắt cô về.



Mạch Linh dường như nhận ra Hàn Ưng, cô không còn nổi đoá phát điên nữa, nhưng cũng không để mình phát ra một lời nào.



"Linh Linh! Có phải Lục Thiên Mặc đã làm gì em không?"



Nghe đến ba chữ ám ảnh này, khoé mắt cô bỗng dưng dâng đầy hơi nước, cô đau khổ khóc nấc lên, đưa tay nắm cổ áo Hàn Ưng xốc mạnh.



"Trả con cho tôi...Trả con cho tôi!"



Khoé môi hắn bỗng dưng không thể thốt ra được lời nói nào, mặc dù hắn thừa biết là Lục Thiên Mặc sẽ không để cô sinh đứa bé ra, thế nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến vậy.



Hắn kéo cửa xe, lấy ra một con thú nhồi bông đưa cho Mạch Linh, đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười sáng tựa ánh ban mai: "Cho em."



Mạch Linh đưa mắt nhìn đến con gấu bông màu vàng trên tay Hàn Ưng, thích thú nhận lấy.



"Con tôi, con tôi nè!"



Hàn Ưng gật đầu, hắn đưa tay vuốt vuốt tóc cô, nụ cười trên môi đang dần trở nên méo mó.



"Lão đại, cô Kiều đang ở cùng với Hàn thiếu."



Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Tiếp tục theo dõi."



"Vâng." Tên thuộc hạ ở cách chỗ cô không xa, hắn tắt máy rồi dõi mắt quan sát đến phía Mạch Linh và Hàn Ưng, không biết bọn họ nói gì nhưng trông vẻ mặt cô đã vui vẻ hơn rất nhiều.