Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 59 : Khủng bố đường đua - trận nổ súng liên hoàng (2)

Ngày đăng: 14:15 30/04/20


Lục Thiên Mặc bước đến mở cửa xe lôi cổ áo người đàn ông kia ra khỏi xe, hắn nghiêng mặt nhìn người đang run rẩy trên tay mình, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.



"Còn muốn chạy?"



Mạch Linh nhìn thấy người đàn ông kia có ý định muốn chạy, cô đã nhanh chóng nổ súng, viên đạn nhỏ nhưng cực kì sắc bén kia đã lập tức đâm xuyên vào chân hắn ta khiến cho hắn ta không còn cách nào có thể tháo chạy.



"Lục tổng, tôi và anh trước nay chưa từng xảy ha bất kì một mối hiềm khích nào, tại sao anh lại ám sát người của của tôi?"



Người đàn ông kia tầm hai mươi bảy tuổi hai mươi tám tuổi cố nhìn đến gương mặt lạnh lẽo của Lục Thiên Mặc mà hỏi, hắn ta vốn có ý định muốn đánh úp Hắc đạo nhưng đó chỉ mới là ý nghĩ mà hắn chưa kịp thực hiện. Giờ phút này hắn rơi vào tay Lục Thiên Mặc thì chỉ có một con đường chết.



Lục Thiên Mặc hừ lạnh hắn một tiếng rồi xoay người quay lại xe. Bọn người Lô Tấn nghe theo lệnh của hắn mà chạy đến kéo một sợi dây cước thép từ đuôi xe ô tô ra buộc chặt vào người tên đàn ông kia cùng với một vài tên cầm đầu khác mà Bạch Phụng và Lô Tấn vừa bắt được. Mọi chuyện xong xuôi hết, Mạch Linh theo lệnh của Lục Thiên Mặc leo lên xe, chiếc Ferrari được tân tiến tối thượng nhất được lão đại của Hắc đạo phóng vọt đi trên đường đua với một vận tốc mà vua tốc độ từ trước đến nay chưa từng có: Bốn trăm ki-lô-mét trên giờ.



Bốn tên đàn ông thảm thương bị kéo theo phía sau chỉ cần hai đến ba phút đã không còn nhận ra được hình dạng, cả đoạn đường đua bây giờ đều bị người của Lục Thiên Mặc phong toả, Rob ở trên đỉnh đồi nhìn xuống có thể dùng mắt thường để thấy được vết máu dài được kéo lê trên đường đua.



Mạch Linh ngồi bên cạnh Lục Thiên Mặc mà cả người run lên, cô không ngờ hắn lại ra tay một cách đầy dã thú như thế, mặc dù cô biết từ trước đến nay hắn ra tay chưa từng nghĩ đến hậu quả ra sao nhưng lần này thì thật là độc ác, những người xấu số kia không may chọc nhầm người, đến lúc chết cũng không được toàn thây.



Lục Thiên Mặc lái xe ra khỏi vùng ngoại ô rồi tiến thẳng vào thành phố, những sợi dây ở phía sau đuôi xe đó là dây tự động, chỉ cần người điều khiển ấn cái nút màu đỏ trên màn hình ti vi của xe thì sợi dây sẽ lập tức được thu hồi.



Thông tin về cuộc đua xe lập tức được đưa lên trang đầu của báo đài, người cầm máy quay lại toàn cảnh đường đua cũng bị mấy viên đạn của Bạch Phụng mà bỏ chạy bán sống bán chết, sở cảnh sát đã nhanh chóng cho người đến điều ra hiện trường, lại bắt nhầm ai đó đem đi.



Bọn người Lục Thiên Mặc thoắt cái đã về đến biệt thự ở gần bờ biển Đài Bắc, hắn đổ xe lại trong gara rồi thong thả bước vào trong. Đúng lúc xe của Rob, Lô Tấn, Bạch Phụng cùng Doãn Phi chạy đến, bọn họ mới cho người lập tức phong toả xung quanh.



"Tại sao lại phong toả chỗ này?"




Đây là lần đầu tiên mà Hiểu Đồng được ngồi trên một con xe phải nói là có một không hai trên thế giới này, cô phấn khích nhìn ngắm xung quanh, ngay cả đến tấm nệm lót ghế mà cũng rất êm nha, có thể nói là còn êm hơn cả chiếc giường ở nhà cô nữa.



"Woa! Đây là lần đầu tôi được ngồi lên một chiếc siêu xe đó, cảm giác quả thật là rất thoải mái."



Hàn Ưng liếc nhìn người phụ nữ nghịch ngợm bên cạnh rồi vẫn ung dung lái xe đi tiếp, sau một hồi chạy xe trên đường mà Hiểu Đồng vẫn chưa biết là hắn định đưa cô đi đâu, lúc này cô mới lên tiếng hỏi: "Giám đốc, anh đưa tôi đi đâu thế?"



"Đem cô đi bán cho bọn giang hồ để đổi lấy một số tiền, cộng với năm mươi phần trăm mức lương của cô đã bị tôi trừ đi thì cũng đủ để tôi đi ăn nhà hàng suốt một tuần đấy."



Hàn Ưng bất ngờ xoay vô lăng rẽ vào một con hẻm nhỏ tối đen, lúc này Hiểu Đồng đã cảm thấy lạnh người, cô lập tức khóc lóc van xin.



"Tôi...Tôi đâu có làm gì mà giám đốc lại trừ lương tôi, tôi xin anh đó, tôi còn phải kiếm tiền cho mẹ tôi chữa bệnh nữa. Huhu."



Hàn Ưng vốn dị ứng nhất là nước mắt đàn bà, vừa nhìn thấy Hiểu Đồng khóc lóc thì hắn đã lập tức đạp thắng dừng xe lại ngay.



"Đừng có dùng những giọt nước mắt đó của cô mà van xin tôi. Tôi rất ghét nước mắt đàn bà."



Hiểu Đồng nghe những lời này của hắn liền đưa tay quệt nước mắt giàn giụa trên mặt mình, cô nắm lấy cánh tay Hàn Ưng lay lay.



"Được, tôi sẽ không khóc nữa. Nhưng anh phải hứa với tôi là sẽ không trừ lương tôi đấy nhé, hơn nữa đừng đem tôi đi bán cho bọn giang hồ kia, tôi không muốn trở thành một miếng thịt khô khi bị chúng hành hạ đâu a."



Hắn nhìn bộ dạng này của cô trông thật buồn cười, chính hắn cũng không hiểu sao khi nhìn Hiểu Đồng thì hắn lại thấy cô ta có nét gì đó rất giống Mạch Linh, đó cũng là lí do duy nhất để hắn không ra tay với cô, nếu như đổi lại là người phụ nữ khác thì hắn đã đem xác quăng xuống biển từ lâu rồi.