Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 62 : Nguyệt cầm có thai

Ngày đăng: 14:15 30/04/20


Mạch Linh theo hướng dẫn của bác sĩ mà chạy đi xét nghiệm máu, cô ngồi ngoài phòng chờ khá lâu, trong lúc tâm trạng cô rối loạn như thế này thì Hàn Ưng luôn có mặt bên cạnh để an ủi và chia sẻ, điều đó đã làm cho cô vô cùng cảm động.



"Linh Linh! Sẽ không sao đâu, nếu như máu của em cũng không phù hợp. Vậy thì tôi sẽ lật tung cái thành phố này để tìm người thích hợp cứu mẹ em."



Cô bật khóc ôm chầm lấy Hàn Ưng, tại sao mọi chuyện lại liên tục ập đến như thế này, tương lai của cô còn không biết ra sao vậy làm sao mà cô lo lắng cho mẹ và em gái của mình đây? Mạch Linh níu chặt năm ngón tay vào áo của Hàn Ưng, đau lòng bấu mạnh, lúc cô buông tay ra thì nơi vạt áo đã sớm bị nhăn đùn lại.



Bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm máu trong tay đi đến chỗ hai người, trên vẻ mặt ông ta thoát qua tia vui mừng.



"Cô Kiều, máu của cô hoàn toàn phù hợp với bệnh nhân, mời cô vào trong đến tiến hành lấy máu."



"Phù hợp rồi. Anh có nghe gì không, phù hợp rồi. Mẹ tôi được cứu rồi." Mạch Linh vui mừng nhảy cẫn lên, cô kích động nắm chặt cánh tay Hàn Ưng, cũng thật là may mắn, mẹ cô sẽ tỉnh lại nhanh thôi.



"Em vào trong đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em cho đến khi sức khoẻ của mẹ em hồi phục." Hàn Ưng xoa xoa đầu cô, hắn không thể phủ nhận rằng trông cô như thế này đáng yêu rất nhiều so với lúc cô cố tình muốn thay đổi thành con người khác, nhưng Hàn Ưng hắn đã nói, dù cô có như thế nào thì hắn vẫn muốn bên cạnh và bảo vệ cô, mặc cho sau này cô không thuộc về hắn...



Hắn cũng sẽ sẵn sàng dõi theo từng bước chân cô đi...!



***



Biệt thự.



Bọn người Lục Thiên Mặc đang bàn bạc một số kế hoạch công kích mới vào thời gian tới. Sau vụ khủng bố xã súng ở đường đua hôm trước thì hắn đã chắc chắn một điều rằng mình đã tiêu diệt sạch sẽ bọn cản chân ở Đài Loan này, mục tiêu tiếp theo hắn vẫn chưa xác định được. Tuy nhiên sắp tới hắn sẽ có một chuyến đi khảo sát châu Mĩ, dạo gần đây hắn đã nghe tin trình báo vê rằng bọn người không biết sống chết kia đang gây náo loạn ở địa bàn mà hắn đang quản lí, về sự vắng mặt của Mạch Linh từ hôm qua đến giờ, hắn vẫn cho người đi điều tra.



"Lão đại, anh định khi nào thì chúng ta rời khỏi?" Rob chăm chú dán mắt vào màn hình laptop để nghiên cứu một thứ gì đó, hắn không nghẩnh mặt lên, nhưng cũng thừa biết là Lục Thiên Mặc đang thả hồn vào một nơi nào đó rồi.



"Lão đại!"



Lô Tấn ngồi bên cạnh đưa tay lay lay cánh tay Lục Thiên Mặc, vài giây sau hắn mới lên tiếng trả lời.



"Các người không cần bận tâm đến chuyện này, tự tôi có cách sắp xếp."
"Được! Tôi đi liền đây."



Lục Thiên Mặc quay đầu nhìn Mạch Linh đang ngủ say trên giường, trong lòng hắn thoáng chạy qua một tia phức tạp, chuyện này chắc chắn vẫn còn rất nhiều uẩn khúc, mà cũng vì chính hắn trước đây đã không điều tra kĩ càng lại để thù hận che lấp lí trí, nếu như sự thật quả đúng như những gì hắn đang nghĩ trong đầu, vậy thì bấy lâu nay hắn đã hiểu lầm Mạch Linh hay sao?



Lô Tấn cho người điều tra mọi thông tin của người phụ nữ kia đã rất nhanh đã lập tức quay lại. Hắn tiến vào phòng đưa sấp hồ sơ cho Lục Thiên Mặc, cất tiếng: "Toàn bộ thông tin đều được thu nhập ở trong hồ sơ này. Lão đại...Còn một chuyện..."



Lục Thiên Mặc nhíu mày, hướng đến Lô Tấn, hỏi: "Chuyện gì?"



"Tôi vừa nghe được cuộc trò chuyện giữa Thẩm Mạn Quyên va người đàn bà tên Lam Ân Tình kia."



Lô Tấn rút di động từ túi áo ngoài ra đưa đến trước mặt Lục Thiên Mặc, đưa tay mở lên một đoạn ghi âm.



Giọng nói của Thẩm Mạn Quyên lập tức phát ra: "Lam Ân Tình, tôi cứ tưởng là cô đã chết ở một xó xỉnh nào đó rồi. Không ngờ là cô vẫn còn sống a."



Sau khi Mạch Linh rời khỏi, băng ca đẩy Lam Ân Tình về lại phòng hồi sức, Thẩm Mạn Quyên vốn dĩ muốn đi theo sau để xem tình hình của Nguyệt Cầm như thế nào thế nhưng bà ta lại bắt gặp Lam Ân Tình. Nhân lúc Hiểu Đồng bỏ đi mua thức ăn nhanh thi bà ta đã lẻn vào, đúng lúc Lô Tấn cũng đang có mặt ở bệnh viện để điều tra thông tin thì đã nghe được cuộc nói chuyện kia.



Lam Ân Tình gặp lại Thẩm Mạn Quyên lại vô cùng bất ngờ, đứng trước lời nói của bà ta, Lam Ân Tình chỉ có thể nhàn nhạt trả lời.



"Những gì cô muốn không phải là tài sản của Kiều gia hay sao. Năm đó nếu không nhờ phần phước của cô ban cho thì mẹ con tôi cũng không phải ra khỏi nhà."



Thẩm Mạn Quyên bắt chéo chân ngồi trên ghế, giọng nói vô cùng cay nghiệt: "Là do cô không có bản lĩnh giữ chồng. Hơn nữa Kiều Mạch Linh con gái cô cũng chẳng phải là con ruột của Sở Nghiện. Cây kim trong bọc giấu lâu ngày cũng sẽ lòi ra, thế thì tôi giúp cô một tay để sự thật sớm phơi bày rồi còn không phải tốt hơn hay sao?"



"Cô..."



Thẩm Mạn Quyên xua xua tay, nhoẻn miệng cười: "Mục đích hôm nay tôi đến đây không phải để nhiều lời với cô, cô nên tự lo cho bản thân của mình thì hơn, chúc cô sớm khỏi bệnh nhé ha ha ha."



Lam Ân Tình trừng mắt nhìn bóng dáng Thẩm Mạn Quyên khuất sau cánh cửa, có lẽ bà ta là người mà suốt cuộc đời này Lam Ân Tình không muốn gặp lại nhất.