Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 76 : Hai người đàn ông xông ra để cứu lấy mạng cô

Ngày đăng: 14:15 30/04/20


Bọn Lô Tấn đã đợi sẵn ở lối dẫn vào thành phố bí ẩn kia, nơi đây có một vài người đi qua đi lại tự nãy đến giờ vẫn dõi mắt nhìn theo nhóm người Lục Thiên Mặc rồi lắc đầu ngán ngẫm bỏ đi, nhưng vì nhóm người Lục Thiên Mắc là người ở nơi xa đến nên bọn họ cũng chẳng muốn gây thêm rắc rối cho bản thân làm gì, những người dân ở đây hầu hết ai cũng biết được chuyện kinh hoàng khi đặt chân xuống thành phố cổ đại dưới lòng đất kia, tuy nhiên đối với một mảnh đất đẹp như thế này thì chẳng ai có thể dễ dàng bỏ qua mà đến đây đầu tư để xây dựng một vài công trình, bọn họ luôn nghĩ rằng mình không động vào cư dân ở đấy thì họ cũng sẽ để cho mình được làm ăn yên bình.



Lục Thiên Mặc ôm Mạch Linh đi vào bên trong con đường ống được lót bốn bề bằng gạch ống và đá vôi, kiến trúc của nơi này nhìn tựa hồ như một ngôi mộ kim tự tháp cổ, Lô Tấn, Bạch Phụng, Rob và Doãn Phi cũng theo chân Lục Thiên Mặc đi vào bên trong, lúc sắp khuất bóng lưng sau vách tường kia thì Lô Tấn bỗng dưng nhận được một cuộc gọi.



"A lô."



"..."



Chẳng biết ở đầu dây bên kia là ai gọi đến, nhưng hắn liền chuyển máy sang cho Lục Thiên Mặc: "Lão đại."



Lục Thiên Mặc đưa tay nhận máy, thanh âm lạnh khốc phát lên: "Là ai?"



"Mặc, tôi vừa nhận được vài thông tin ở khu thành phố đó, cậu đã đến nơi chưa. Mau quay về chỗ đó không thể khai thác được nữa."



Phía bên kia đang rất nóng ruột bởi vì một lí do nào đó mà ngăn bước chân của Lục Thiên Mặc lại, điều kì lạ đó thật sự không tránh được cho hắn một sự hiếu kì.



"Tần Phong, xảy ra chuyện gì?"



"Chuyện này không tiện nói qua điện thoại. Bây giờ cậu hãy rút khỏi đó đi, sau khi về Đài Loan tôi sẽ trực tiếp sang nói cho cậu rõ."



Lục Thiên Mặc ậm ừ vài tiếng rồi tắt máy, hắn thật là rất muốn biết phía bên trong có gì mà Tần Phong lại lo lắng như thế a, đường càng vào sâu lại càng tối và lạnh đi, nơi này trông y hệt một hang động thời đồ đá trước công nguyên, chỉ còn lại vài tàn tích cũ cùng những đống bột trắng xoá trên nền đất.



Bạch Phụng tiến đến ngồi xổm xuống dùng ngón tay trỏ để quệt một ít bột từ dưới đất lên, hắn ngắm nghía một hồi lâu, giọng nói bỗng dưng đứt đoạn: "Là xương người."



"Cái gì? Xương...Xương người?"




Mạch Linh thật sự rất sợ hãi, cô không sợ đến cái chết, cô chỉ sợ sau khi chết đi vẫn không được nắm tay Lục Thiên Mặc mà cùng nhau rời đi, cô vừa mới cảm nhận được hạnh phúc ngắn ngủi như vậy, bây giờ ngàn vạn lần không muốn phải chết một cách tức tưởi như thế này a.



Lục Thiên Mặc lắc đầu, nhàn nhạt: "Không biết, cứ chờ xem tình hình như thế nào."



"Lão đại, bọn chúng bỏ đi rồi." Tiếng của Lô Tấn phía sau khẽ vang lên, mọi người đều đồng loạt đưa mắt nhìn đến bọn quái nhân kia đang quay đầu bỏ đi về hướng của khu rừng rậm, Lục Thiên Mặc có thể nhận ra bọn chúng đã quá no, và hiện tại đang quay về "Nhà" để nghĩ ngơi lấy sức.



Một trận nổ lớn bỗng dưng vang lên, ở phía vách đá đối diện tầm nhìn Mạch Linh đã bị hỏng một lỗ tròn lớn, thông qua nhóm lửa sáng rực kia mọi người đều nhận ra ngay đó là Doãn Phi và Hàn Ưng, cùng với hơn bốn mươi tên thuộc hạ nhảy vào từ lỗ hỏng vừa mới nổ kia, Hàn Ưng vội chạy đến, dùng một con dao nhọn cắt dây trói cho cô.



"Linh Linh! Em có sao không?"



Mạch Linh lắc đầu, tâm trạng vô cùng lo lắng: "Sao anh lại đến được đây? Còn nữa, bọn quái nhân kia..."



"Chúng ta rời khỏi đây trước, bọn chúng đang quay lại đấy."



Hàn Ưng cắt dây trói hết cho mọi người rồi nhanh chóng để bọn họ chui qua khe hở vừa rồi để ra ngoài, bọn quái nhân kia vừa lúc đuổi đến, đám thuộc hạ của Lục Thiên Mặc và Hàn Ưng thay phiên nhau nổ súng kịch liệt vào đám quái nhân kia nhưng tổ cũng chỉ là để giúp bọn chúng gãi ngứa, một tên quái nhân kia túm được cổ chân Mạch Linh rồi kéo mạnh khiến cô ngã nhào xuống đất, Hàn Ưng với Lục Thiên Mặc lúc này hoảng hốt cùng nhau nhào đến đẩy mạnh tên quái nhân kia ra khỏi chân cô, Lục Thiên Mặc kéo Mạch Linh ra sau lưng mình, giọng nói pha vài phần gấp gáp.



"Mau, em mau ra ngoài đi."



"Nhưng mà...Còn hai người..."



Nhìn thấy Mạch Linh chần chừ, Hàn Ưng vừa chống tay lên ngực tên quái nhân kia để đỡ lấy mấy đòn tấn công của hắn, khoé miệng Hàn Ưng lúc này đã đẫm máu: "Linh Linh, nhanh lên. Chúng kéo đến càng lúc càng đông rồi."



Cô quả thật là rất cảm động, trong giờ phút nguy hiểm như thế này lại được hai người đàn ông nổi tiếng tàn nhẫn ở Đài Loan không màng tính mạng mà cứu cô, Mạch Linh khóc lóc đến bù lu bù loa cả mắt, cô theo Rob chui qua lỗ hỏng, trước khi khuất khỏi cô đã vội vàng để lại vài lời: "Hai người cẩn thận, em sẽ đợi hai người ở bên ngoài."