Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 81 : Sự quấy rối không đúng lúc

Ngày đăng: 14:15 30/04/20


Xe hoa đã chờ sẵn ở trước cổng, Hiểu Đình cùng Doãn Phi giúp Mạch Linh tóm gọn đuôi áo cưới dài ở phía sau để cho cô dễ đi, ở thắt lưng còn được đính một chiếc nơ bản to rải đầy các hạt ngọc trai cao cấp.



Ở bãi biển, khách khứa đã đến đủ hết rồi chỉ còn chờ sự xuất hiện của cô dâu. Các quan khách ngày hôm nay đến dự lễ cưới đều là người trên dưới Hắc đạo và các cổ đông của tập đoàn Lục gia Hoàng thị, chỉ với một cái hôn lễ mà người người đặc cứng như kiến, khắp cả bãi biển bình thường chẳng thấy một bóng người nào hôm nay lại đông đến mức chẳng còn chỗ chứa. Lúc mọi người vừa bước vào cổng, Rob và Khương Hàn Nhật là người trực tiếp đứng ra kiểm tra hiện vật trên người khách đến dự, bởi vì hôm nay là ngày cực kì quan trọng nên Lục Thiên Mặc hắn tuyệt đối sẽ không cho phép ai có ý định phá hỏng.



Lục Thiên Mặc đang cùng vài người nâng ly rượu chúc mừng thì Bạch Phụng đi đến kề miệng vài tai hắn thì thầm vài câu, ngay sau đó hắn liền cáo bận rời đi, cùng Bạch Phụng đi ra cổng hoa hồng, trên mặt hắn đã hiện rõ vẻ lo lắng.



"Cậu nói cái gì, không liên lạc được? Các cậu làm ăn như thế nào vậy hả?" Lục Thiên Mặc tức giận đấm tay lên trụ cột sắt đã được dựng sâu bên cạnh đến mức khớp xương ở năm đầu đốt tay bị trầy xước đến rướm máu.



Bọn người Bạch Phụng chỉ biết cúi đầu, chỉ còn sáu phút nữa là hôn lễ đã đến giờ bắt đầu nhưng hiện tại chẳng ai liên lạc được với Mạch Linh hay là Doãn Phi, Lục Thiên Mặc rất sốt ruột điều động cả tổ chức cho người đi tìm, trong lòng hắn cũng đứng ngồi không yên.



Xe của Doãn Phi bỗng dưng dừng lại giữa đường, cô cùng Hiểu Đồng bước xuống xem xét tình hình bên ngoài như thế nào, nhưng loay hoay một lúc hai người cũng không thể tìm ra nó bị trục trặc ở đâu, lúc này Doãn Phi mới đưa tay vào túi xách lục tìm di động, nhưng nó đã được để quên lại tại biệt thự cùng với di động của Mạch Linh rồi, bởi vì cô đang mặc áo cưới rất bất tiện cho việc mang theo điện thoại di động. Doãn Phi tức giận đá chân vào cửa xe, miệng thốt ra một câu chửi thề: "Mẹ..." Cô chợt quay sang Hiểu Đồng, đôi môi đỏ cong lên: "Hiểu Đồng! Cô có mang di động không? Mau gọi người đến đổi xe đi."



Hiểu Đồng gật đầu, cô lấy di động từ trong túi ra nhưng nguồn mở mãi lại không lên, cô đưa tay lắc lắc điện thoại, vẻ mặt bất lực nhìn đến Doãn Phi: "Sập nguồn rồi."



"Asiaaa!"



Mạch Linh ngồi trên xe cũng sốt ruột không kém, cô thấy nếu cứ kéo dài thì khách khứa sẽ hiểu lầm rồi gây thêm phiền phức, Mạch Linh đẩy cửa xe bước xuống, đi đến trước mặt Hiểu Đồng cũng Doãn Phi hối hả lên tiếng: "Bây giờ tôi sẽ chạy đến đó trước, rồi sẽ bảo người quay lại đón hai người có được hay không?"



Hiểu Đồng lo lắng nhìn xung quanh để tìm taxi, nhưng cũng chẳng nhìn thấy được một chiếc xe ô tô nào chạy qua, cô mím môi, nắm chặt lấy tay Mạch Linh: "Nhưng mà liệu như vậy có ổn không?"
"Em không ngờ anh lại thay đổi lời hứa của mình mà đi lấy người phụ nữ khác, em vẫn luôn thắc mắc rằng em mất tích đã mấy năm tại sao anh lại không đi tìm, hoá ra là vì cô ta, anh vì cô ta mà phản bội em hay sao?"



Cả khán đường xôn xao lên inh ỏi, mọi người hoàn toàn không biết cô gái này là ai và có quan hệ gì với Lục Thiên Mặc, bọn họ chỉ biết rằng tình hình hiện tại của bọn họ rất căng thẳng, mà Lục Thiên Mặc cũng ngập ngừng không nói ra được lời nào. Mạnh Linh bất ngờ bị đẩy về sau, cô chỉ có thể đứng nhìn hai người bọn họ nói chuyện.



Người phụ nữ kia tiến đến đấm túi bụi vào người Lục Thiên Mặc, lời nói không giấu đi được sự trách hờn: "Lục Thiên Mặc! Anh nói đi, tại sao anh lại đối xử với em như vậy hả?"



"Tư Duệ, em vẫn còn sống sao? Thật sự là năm đó em đỡ đạn giúp anh, anh vốn đã nghĩ em chết rồi. Nhưng tại sao bây giờ lại..." Lục Thiên Mặc ngẩn người, hắn dường như đã quên mất rằng cô dâu của hắn đang đứng đằng sau, khách khứa cũng thi nhau làm loạn lên, đến khi bọn người Lô Tấn và đám thuộc hạ của hắn chạy đến thì giàn xếp lại cho mọi người giải tán thì đám đông kia mới ổn định.



Châu Tư Duệ vừa khóc vừa gật đầu như kiểu chấp nhận số phận, cô đưa cặp mắt đỏ hoe lên nhìn hắn: "Em may mắn thoát chết rồi phải rời đi một thời gian vì không muốn liên lụy đến anh, nhưng rồi sau đó vài trận nổ súng ập đến đã khiến em phải sang Thụy Điển, bốn tháng trước em vô tình nhìn thấy được bản vẽ của chiếc vương miện này nên đã hỏi được tung tích của anh. Nhưng không ngờ anh lại kết hôn cùng với một người phụ nữ khác."



Ánh mắt Lục Thiên Mặc nhìn cô ta tràn đầy sự thương xót, Châu Tư Duệ nhào vào lòng hắn rồi bật khóc nức nở, Mạch Linh cũng đỏ hoe mắt lùi về sau mấy bước, Rob và Lô Tấn muốn chạy đến đỡ cô nhưng bàn tay nhỏ bé đang run kia đã giơ ra chặn lại.



Mạch Linh tiến đến gần Lục Thiên Mặc, bắt hắn phải nhìn vào mắt mình, trong lòng hắn vẫn ôm chặt cô gái kia, cô chớp hàn mi dài cong vút, một giọt nước lấp lánh cũng từ khoé mắt chảy ra.



Lục Thiên Mặc đưa tay muốn lau nước mắt cho cô, hắn đẩy Châu Tư Duệ sang một bên, xoay hai vai cô về phía mình: "Bảo bối, anh xin lỗi! Em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa có được không?"



Cô vẫn không chịu lên tiếng nói gì, nước mắt vẫn chảy dài, hai bàn tay thon thả đưa lên tháo chiếc vương miện trên đầu xuống, mạnh tay quăng đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người, chiếc vương miện đắt giá kia đáng thương bị quăng đến bung tróc vài viên đá trên đó. Mạch Linh nắm chặt hai tay thành đấm nắm lấy chiếc áo cưới của mình rồi xoay người chạy đi.