Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 87 : Làm bạn gái của tôi

Ngày đăng: 14:15 30/04/20


Mọi người hốt hoảng cùng nhau đưa Lục Thiên Mặc và Mạch Linh đến bệnh viện, Bạch Phụng quăng Châu Tư Duệ và Mai Hằng Quốc cho đám thuộc hạ đem về giam giữ lại rồi quay đầu xe đến ngay bệnh viện. Bọn người Lô Tấn huy động cả lực lượng đội người bác sĩ trong bệnh viện lại và căn dặn bằng mọi cách phải cứu được mạng của hai người bọn họ.



Bác sĩ gật đầu rồi nhanh chóng vào phòng tiến hành cấp cứu, vết thương của cả Mạch Linh và Lục Thiên Mặc rất nặng, lúc quả bom phát nổ, Lục Thiên Mặc đã xoay lưng để ôm cô, phần lưng của hắn trực tiếp va chạm với luồn khí nổ. Tuy vậy, Mạch Linh cô cũng bị ảnh hưởng, không nhiều thì ít, mọi người cùng nhau ngồi ở bên ngoài chờ, tất cả đều rất sốt ruột...



***



Paris về đêm.



Lam An Thư vừa mới từ văn phòng luật sư bước ra, cô thả bộ trên đường để quay về căn biệt thự của thân chủ mình, vừa đi ngang qua một cửa hàng bán cún con, cô phải dừng chân lại mất vài phút.



Bên trong cửa hàng có rất nhiều giống chó khác nhau, chúng được nằm trong một chiếc lồng lớn rất đẹp, Lâm An Thư dõi mắt đến phía chú chó lông xù được đặt ở gần cửa, nhìn nó với một vẻ mặt cực kì say mê.



Hàn Ưng đi theo phía sau cô, hắn lẫn vào giữa dòng người đông đúc đang qua lại, mãi cho đến khi rời khỏi trung tâm và đến vùng ngoại thành vắng vẻ hơn, Lâm An Thư mới phát hiện ra hắn. Mà cũng không đúng, cô chỉ biết rằng có người đang theo dõi mình, mà người này cô lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.



Bước chân của Lâm An Thư mỗi lúc một nhanh, cô bước đi vài chục bước rồi quay đầu bỏ chạy, Hàn Ưng vẫn đuổi theo cô, chỉ vài giây sau thì hắn đã hoàn toàn chặn đứng cô ở trước mặt.



"Là anh?"



Lâm An Thư bất ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, cô có nằm mơ cũng không nghĩ rằng hắn lại sang tận đây để tìm cô, hay phải chăng là hắn còn một mục đích nào khác?



Hàn Ưng thong thả bỏ hai tay vào túi quần, khoé môi đẹp khẽ cong lên: "Tại sao lại không phải là tôi?"



Cô mím môi, nhích chân tránh sang một bên, có ý định muốn đi tiếp: "Tôi phải về nhà, phiền anh nhường đường."



"Em không thể nói chuyện với tôi một chút hay sao?"



Hắn nhún vai, từ từ tiến đến mặt cô, đưa tay luồn ra sau gáy cô rồi kéo cả người cô lại gần: "Tôi đã gác lại hết công việc để bay sang đây, ai cho phép em tự ý rời khỏi Đài Loan? Hửm?"



Lâm An Thư nhíu mày, cô phải mất vài giây để định hình lại rằng người đàn ông đứng trước mặt mình đích thật là Hàn Ưng, chỉ hơn hai tuần không gặp mà hắn lại thay đổi thái độ với cô, hơn nữa trước đây là hắn đuổi cô đi, bây giờ lại nói chuyện vô lí như thế a.



"Chẳng phải anh đã nói rằng tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh sao? Nếu như tôi còn ở lại đó, bất kể lúc nào cũng sẽ đối mặt với anh!"



Hắn cúi đầu, chau chặt hai đầu lông mày và đôi mắt lại, thanh âm khàn khàn phát ra: "Lời tôi nói lúc đó, xem như là không tính. Còn những lời nói bây giờ, từng chữ từng câu, em tuyệt đối không được quên đi."
Đáp lại lời hắn chỉ là một sự im lặng.



"Anh xin em, xin em hãy mau tỉnh lại đi."



Một nỗi thống khổ trống rỗng trào đến, Lục Thiên Mặc nắm chặt lấy tay cô đưa lên mặt mình, khoé mắt hắn đã tự dưng tuôn ra vài giọt nước mắt trong suốt.



Bàn tay cô khẽ cử động, hắn vội vàng nghẩnh đầu lên, giọng nói có phần phấn khởi: "Bảo bối, em tỉnh rồi có đúng không?"



Đôi mi dài cong vút khẽ chớp, Mạch Linh đưa mắt nhìn xung quanh trần nhà, mùi hắc tê của bệnh viện xộc thẳng vào mũi cô, cảm giác khó chịu làm cô bỗng chốc chau mày.



Mạch Linh đưa tay tháo lấy ống thở trên miệng, cô xoay mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, khẽ mỉm cười: "Em cứ nghĩ là mình đã chết rồi."



"Không! Em nhất định phải sống, chúng ta còn phải lấy nhau, em còn sinh con cho anh nữa." Lục Thiên Mặc vui mừng ôm chầm lấy cô, mặc kệ cho vết thương ở sau lưng bị căn chỉ mà đau nhói.



Doãn Phi cùng Bạch Phụng từ bên ngoài mang cặp lồng đựng cháo vào, vừa thấy Mạch Linh tỉnh lại đã vui mừng đặt khay thức ăn xuống bàn, Doãn Phi lên tiếng hỏi thăm.



"Cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi, cô đã hôn mê ba ngày rồi đấy."



Mạch Linh nheo mắt cười cười, cơn đau từ trên đầu cũng giảm đi.



Bạch Phụng xoay đầu sang phía Lục Thiên Mặc, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của hắn, cằm đã lún phún mọc đầy râu: "Lão đại, anh đã ở đây được ba ngày rồi, anh quay về biệt thự tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi, chị dâu cứ để chúng tôi lo."



"Tôi không sao, các người không cần bận tâm."



Nghe Lục Thiên Mặc cứ nhất quyết không chịu về, Mạch Linh mới vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Anh về nghỉ ngơi đi, xem anh kìa. Đã già đi rồi đấy."



"Hừm, có phải bây giờ anh xấu lắm đúng không?" Hắn nhìn cô, trong mắt ánh lên một sự yêu chiều vô bờ bến.



Mạch Linh gật đầu, cười tươi rói: "Đúng vậy, bây giờ nhìn anh rất tệ đấy."



Thật ra thì cô chỉ nói vậy để hắn về nhà nghỉ ngơi, chứ trong mắt cô thì hắn vẫn luôn là người đàn ông đẹp trai và phong độ nhất mà cô từng gặp.