Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 91 : Anh nhất định sẽ về

Ngày đăng: 21:55 20/05/20


Biệt thự Lục gia.



Lục Thiên Mặc đang ngồi ngắm nghía lại mớ vũ khí trên bàn, tay phải cầm lấy một chiếc khăn trắng lau một lượt qua chui súng, Mạch Linh tiến đến đặt tách trà gừng lên bàn, dịu dàng ngồi lên đùi hắn.



"Anh đang làm gì thế?"



Hắn ôn nhu buông khẩu súng xuống, vòng tay ra sau ôm lấy thắt lưng người phụ nữ trong lòng: "Tần Phong và anh sẽ bay sang Trung Phi một chuyến, chúng anh đang có một kế hoạch lớn, cần phải thực hiện gấp."



Mạch Linh ngập ngừng vài giây, cô nâng tách trà đưa đến tay Lục Thiên Mặc, âm trầm lên tiếng: "Anh nhất định phải đi sao?"



"Ừ! Em yên tâm, anh sẽ trở về sớm nhất có thể."



"Anh có thể đưa em đi cùng có được hay là không?"



Lục Thiên Mặc đen mặt, đôi môi mỏng nhấp lấy một ngụm trà nóng, khẽ thở dài. Bởi vì hơn ai hết hắn hiểu rõ bản chất của chuyến đi lần này như thế nào, nói nguy hiểm thì cũng không đúng, nhưng nếu an toàn tuyệt đối thì chắc chắn đó là điều không thể. Mà chính bản thân hắn cũng không đảm bảo rằng hắn có thể giữ được mạng của bản thân, nếu để cô theo, thì có khác gì kéo cô vào con đường chết?



Ngập ngừng hồi lâu, Lục Thiên Mặc mới cbuyển tầm mắt về phía màn hình laptop đang để trên bàn, kết nói một đoạn video QQ với người bên kia.



"Lục Thiên Mặc, là cậu à?"



"Ừ! Chuyến đi này cậu dự định sẽ kết thúc khi nào?"



Người đàn ông bến kia màn hình với tay ôm lấy người phụ nữ đang lõa thể bên cạnh, không ngần ngại cúi xuống mút mạnh bầu ngực trắng noãn của cô ta, hành động đó lập tức khiến cho Mạch Linh bên đây cũng cảm thấy đỏ mặt.




Sau chuyến đi dài lên đến mười một nghìn một trăm bảy mươi tám ki-lô-mét trên máy bay thì cuối cùng bọn người của Lục Thiên Mặc cũng hạ cánh an toàn tại một trại căn cứ dưới tay của Tần Phong ở Congo, lần này bên phía Lục Thiên Mặc chỉ có Rob và Lô Tấn đi cùng, hai người bọn họ đi trước để thăm dò tình hình, thuộc hạ thân cận nhất của Tần Phong đi theo hai người đó là Long Kỳ và Hàn Dật. Bọn họ đã nhanh chóng chuyển toàn bộ vũ khí từ trên máy bay xuống kho của căn cứ. Theo như thông tin giám sát thì bên phía Marie vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng mục đích của bọn người Lục Thiên Mặc không phải sang đây gây sự, bọn họ chỉ muốn thương lượng và thu mua lại địa bàn, nhưng khả năng thất bại là rất cao, và việc đó không tránh khỏi cả hai bên sẽ xảy ra xô xát.



Bọn người của Lục Thiên Mặc và Tần Phong quay trở về tổ chức chính để chuẩn bị sáng mai đến ngay tổ chức của Marie để đàm phán, vừa về đến tổ chức riêng của mình, người đan ông nào dó đã nhanh chóng gọi điện thoại đến cho ai đó.



"A lô!" Rất nhanh ở đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời.



"Bảo bối, em đang ngủ sao"



Vừa nghe được giọng nói quen thuộc, Mạch Linh đã ngôi bật dậy ngay khỏi giường, cô dụi mắt nhìn lại số điện thoại đang gọi đến, là số của người đàn ông đã mất liên lạc với cô hơn hai ngày, Mạch Linh suýt khóc, cô rưng rưng bên đầu dây: "Đồ khốn! Sao bây giờ anh mới gọi điện thoại cho em. Anh có biết là em lo lắng lắm hay không hả?"



Lục Thiên Mặc dịu giọng, đưa tay nâng lên ly rượu thượng hạng màu trắng, khẽ nghiêng ngón tay, đổ dòng chất lỏng ỏng ánh đó vào trong khoang miệng, nhếch mép cười.



"Là do máy bay của anh gặp một số vấn đề, bây giờ anh đã đến nơi an toàn rồi, ngày mai nếu như chúng ta đàm phán không được thì ắt sẽ có trận chiến xảy ra, anh không đảm bảo khả năng sống sót sẽ cao, nhưng anh nhất định sẽ quay về."



Đó là một lời hứa. Là lí do để cô cố gắng đợi chờ.



***



Buổi sáng, ánh nắng chiếu xuyên qua các tán cây dương xỉ cao chót vót giữa nền trời xanh bao la giữa trung tâm thành phố, quốc gia này xưa nay được biết đến với một chế độ kinh tế nghèo nàn, là nơi có thể tự do bị áp bức và tra tấn, theo như thông tin lịch sử, Congo cũng là nơi có tỉ lệ bị xâm hại tình dục cao nhất trên thế giới. Nhưng từ khi nhân dân thuộc quyền quản lí của Tần Phong trong những năm trước khi bị chiếm đoạt địa bàn, người dân nơi này đã thoát khỏi sự áp bức và vô lí tùy tiện mà chính phủ thường gọi là quy tắc kia.



Bọn người Tần Phong và Lục Thiên Mặc đang ngồi nhâm nhi bữa sáng ở bàn ăn theo lối kiến trúc cổ xưa, người đầu bếp đặc biệt được hắn mời về từ Pháp vội vàng bê lên những đĩa thức ăn còn nóng hổi rồi ông ta lại vội vàng lui ra.