Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 93 : Nguy hiểm đến tính mạng

Ngày đăng: 21:55 20/05/20


Long Kỳ và Lô Tấn bước xuống xe, trong tay đã chuẩn bị sẵn vũ khí, bịn thuộc hạ của Marie cũng cùng lúc chạy đến nơi, cô ta mở cửa xe, bỏ đôi chân dài trắng noãn xuống, dựa người vào thành xe, nhàn nhã hút lấy một điếu thuốc lá.



"Giỏi lắm, quả nhiên hai người lại thông thuộc tuyến đường ở đây như vậy!"



Lô Tấn cầm lấy khẩu súng trong tay, bắn một phát vào bánh xe ô tô của cô ta, lạnh lùng lên tiếng: "Lão đại của tôi đến đây với mục đích mua lại địa bàn, bằng không sẽ không rời khỏi."



Marie ngửa đầu lên trời cười ha ha, quăng điếu thuốc xuống dưới đường, dùng mũi giày cao gót dí bẹp.



"Vậy thì để xem các người có còn mạng để làm điều đó hay không."



Vừa nói dứt lời, một viên đạn bạc nhọn bay từ hướng toà nhà cao xuống, Lô Tấn hoàn toàn không phòng bị nên đã bị trúng đạn. Vết thương ngay ngực khiến hắn liền khụy xuống.



"Mẹ kiếp!" Long Kỳ phát ra tiếng chửi thề, lập tức dìu Lô Tấn vào trong xe, đúng lúc Lục Thiên Mặc và Tần Phong cũng kịp đến, theo sau còn có hai mươi chiếc ô tô nối đuôi nhau đồng thời đỗ lại.



Tần Phong nhìn lên toà nhà, chỉ thấy một bóng đen nhỏ tầm ngón tay trên đó, hắn nhếch môi, lạnh nhạt phun ra vài lời: "Chỉ có thế thôi sao? Đúng là không biết tự lượng sức."



Một cái máy điều khiển mini trong tay Tần Phong vừa được lấy ra, hắn ấn nhẹ nút màu đỏ trên đó, chỉ thấy bóng đèn màu xanh trên máy chớp liên hồi, phía trên toà nhà kia liền nổ tung, sân thượng của toà chung cư đã mất tăm bóng người.



Vẻ mặt của Marie thoáng lên sợ hãi, cô ta tái xanh mặt, lắp bắp vài tiếng: "Sao có thể...Là máy hủy đạn?"



Tần Phong quăng cái máy trong tay về phía sau cho Long Kỳ, hắn thả hai tay vào túi quần, vẻ mặt cực kỳ trầm tĩnh: "Cô đừng quên, tôi là người đi đầu trong việc chế tạo vũ khí..." Hắn đưa mắt nhìn liếc lên toà nhà kia vài giây, rồi nói tiếp: "Người đàn ông của cô, có lẽ cũng đã bốc hơi rồi đấy."



"Mày..." Marie tức giận đến mặt mày xanh như tàu lá chuối, cô ta rút trong túi ra một khẩu súng bạc bằng đồng, giương cò chỉa thẳng về hướng Tần Phong: "Chúng mày muốn chiếm lấy địa bàn Trung Phi sao, đừng hòng đạt được mục đích."



Phía sau, Lục Thiên Mặc đã bảo Long Kỳ đưa Lô Tấn đến bệnh viện, hắn vừa quay lại đã thấy Marie chĩa súng vào đầu Tần Phong, cô ta cong ngón tay, ước chừng chỉ còn một giây nữa là súng sẽ nổ. Lục Thiên Mặc nhanh như cắt đã nhào đến dùng chân đá lên tay cô ta, cổ tay bị vẹo sang một bên làm khẩu súng bay thẳng lên không trung. Lục Thiên Mặc đoạt đi khẩu súng, xoay ngược tình thế chĩa họng súng về mặt cô ta.


Bác sĩ riêng được Long Kỳ mời đến sau hai giờ đồng hồ trong phòng chữa trị vết thương cho Lục Thiên Mặc thì cũng lật đật bước ra, trên trán ông ta đổ đầy mồ hôi hột.



"Bác sĩ Dương, cậu ấy như thế nào?" Tần Phong đã tỉnh, vừa thấy bác sĩ bước ra đã nhanh chóng lên tiếng.



Tên bác sĩ nào đó mặt mày tái mét, run rẩy bẩy đáp lời: "Vết thương quá nặng, tôi khuyên ngài nên đưa cậu ấy đến bệnh viện, ở đó sẽ có nhiều dụng cụ tiên tiến hơn là một bác sĩ riêng như tôi."



Tần Phong tức giận, nắm xốc cổ áo ông ta, nghiến răng: "Bằng mọi giá, cứu sống cậu ta, còn bằng không thì ông về lo hậu sự của mình đi."



Bác sĩ Dương gạt mồ hôi trên trán, mở ra cái túi đang cầm trên tay, Lô Tấn ngó vào, gương mặt trở nên trắng bệch.



"Là bông băng ướt đẫm máu!"



"Đúng vậy, tôi đã cố gắng cầm máu nhưng không mấy ăn thua, cậu ấy đang trong cơn hôn mê sâu, tình hình hiện tại rất nguy kịch. Tần lão đại, nếu như ngài không đưa cậu ấy vào bệnh viện, tôi e rằng sẽ không thể cầm cự nổi trong vòng một giờ nữa."



Tần Phong tái mặt, nhưng rất nhanh lại trở về bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, quăng cho ông ta một tờ chi phiếu, thanh âm lạnh nhạt: "Cút!"



Bác sĩ Dương rời đi, Tần Phong quay sang nói với Long Kỳ: "Chuẩn bị xe." Rồi liếc sang Lô Tấn: "Cậu giúp tôi dìu Lục Thiên Mặc xuống lầu."



Lô Tấn gật đầu, nhưng trong mắt vẫn còn điều khó nói.



Mà dường như người đàn ông kia cũng hiểu rõ Lô Tấn đang muốn hỏi gì, hắn quay lưng lại, phun ra vài lời: "Cậu không cần lo lắng, cứ đưa Lục Thiên Mặc đến bệnh viện, về phía cảnh sát, tôi đã có cách lo liệu."



"Được, tôi lập tức đi ngay."



Lô Tấn bước vào phòng cõng Lục Thiên Mặc ra ngoài, về phía Tần Phong, hắn đang cầm điện thoại gọi điện cho ai đó, trên nét mặt cũng giãn ra một nụ cười. Cùng Lô Tấn và Long Kỳ đưa Lục Thiên Mặc đến bệnh viện gần nhất.