Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 99 : Thân phận dần được sáng tỏ

Ngày đăng: 20:28 26/05/20


Buổi sáng tại thủ đô cộng hoà Congo.



"Marie! Em đến căn hộ riêng của anh đi, anh có việc quan trọng muốn bàn với em."



"Được, đến ngay."



Carail tắt máy, nhìn đám người đang ngồi hiên ngang trước mặt, Lục Thiên Mặc trơ ra vẻ bình thản chờ đợi kịch vui, quan sát từ phía trên nhìn xuống khi Carail đang đứng, trông hắn toát ra vẻ kiêu ngạo đến bức người, bọn thuộc hạ bên cạnh cũng một thân đồ đen, nghe lệnh của người đàn ông kia phong toả khắp nơi.



"Tốt nhất cậu đừng giở trò, hậu quả cậu có mơ cũng không lường trước được đâu."



Lục Thiên Mặc chỉ bỏ lại câu đó rồi xoay người rời đi, trước khi bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa, Carail chỉ kịp nhìn thấy được một nụ cười nửa miệng được nhếch lên từ đôi môi mỏng kia.



Bên ngoài xe ô tô, Lục Thiên Mặc căn dặn vài tên thuộc hạ vài điều gì đó, rồi hắn trực tiếp lên xe đánh tay lái quay về căn cứ, chiếc Limo cao cấp bỗng chốc lướt như bay trên đường.



"Đã chuẩn bị đến đâu rồi?"



Tần Phong ngồi trên ghế salong, mấy ngón tay dài khẽ mân mê ly rượu óng ánh trong lòng bàn tay, hắn gác khuỷu tay lên thành ghế, nhìn Long Kỳ đang kiểm tra mấy quả bom.



"Chỉ còn chờ xuất phát thôi, lần này chúng ta nắm chắc cơ hội rồi, thuộc hạ bên cạnh Marie cũng chẳng còn ai. Lão đại! Cậu có phải là đang có kế hoạch gì hay là không?"



"Haha!" Tần Phong bỗng nhiên ngửa đầu lên trần nhà bật cười, đặt ly rượu xuống mặt bạn được điêu khắc tinh xảo bằng đá hoa cương, đứng lên gõ gõ ngón tay vào đầu người phụ nữ nào đó đang ngủ như chết trên bàn.



"Cô ấy muốn tự mình đến phá hủy tổ chức của bọn chúng!"



"Ồ!" Mắt Long Kỳ sáng lên, chẳng trách từ hôm qua đến giờ hắn thấy cô cứ mãi nghiên cứu một thứ gì đó đến mức nửa đêm rồi còn không chịu ngủ, vậy mà hắn và Tần Phong chỉ mới vừa nói chuyện với nhau được mấy câu thì cô đã ngủ như chết thế này rồi.



Thiên Tình lúi nhúi dụi mắt, cô lật đật đứng lên, chạy đến nhét lấy nhét để mấy quả bom dưới chân Long Kỳ vào túi áo.



"Đã đến giờ rồi sao? Mau đi thôi! Các người còn đứng đây làm cái gì? Nhanh nào!"



"Diệp Thiên Tình!"



"Hả?"



Tần Phong nhíu mày, kéo cô ngồi xuống ghế: "Em buồn ngủ đến mức bị mê sản sao? Ai nói với em rằng chúng ta sẽ xuất phát?"



Thiên Tình trơ mặt ra, phình má: "Vậy anh làm cái quái gì mà ồn ào thế hả?"



Long Kỳ trợn tròn mắt, mặt dù từ trước đến giờ hắn đã thấy cô luôn ngang bướng, nhưng người dám mở miệng ra chửi Tần Phong thì chưa từng thấy ai bao giờ a.



Tần Phong nhíu mày, ngoắc tay với bọn thuộc hạ: "Trói cô ấy lại cho tôi!"



"Này...!" Thiên Tình định đứng lên bỏ chạy thì đã bị hắn đè chặt, hai tên thuộc hạ cầm dây thừng chạy vào, nhanh chóng đã trói chặt người Thiên Tình vào chiếc ghế salong.




Lục Thiên Mặc không nói gì, đưa tay lên miệng rít lấy một hơi thuốc, cơn gió thổi qua cũng làm tắt ngấm đầu thuốc lá còn vương vài dòng khói trắng mờ ảo.



"Chỉ là mất ngủ một thời gian dài, cậu không cần quan tâm."



Một tên thuộc hạ từ trong nhà chạy ra, cúi người cung kính mời Lục Thiên Mặc và Lô Tấn vào trong dùng bữa tối. Hắn gật đầu rồi xoay người bước vào trong.



Bàn ăn chỉ đơn giản vài món như hoành thánh, súp và sủi cảo. Thế nhưng lại vô cùng ấm cúng vì Lucas còn có người vợ ở bên cạnh. Lục Thiên Mặc cầm đũa nếm thử, lập tức buông đũa, đôi mày chau lại.



Lucas cũng toát mồ hôi, lên tiếng hỏi: "Khẩu vị không vừa với cậu sao, để tôi đi làm món khác nhé?"



"Không cần!"



Lục Thiên Mặc đưa mắt nhìn qua một lượt, giọng nói trầm trầm: "Tại sao ông lại biết những món ăn của Đài Loan?"



Lucas gạt mồ hôi trên trán, ngồi xuống ghế, bắt đầu giải thích.



"Tôi vốn là người Đài Loan, trước đây tôi đã từng lập gia đình, nhưng vì một số lí do mà phải rời Đài Loan chuyển đến đây. Tính đến thời điểm này, cũng đã hơn hai mươi năm rồi."



"Hửm?"



Lucas nhìn vẻ mặt của Lục Thiên Mặc có nét trầm tư, ông nhẹ nhàng lấy ra một bức ảnh, đẩy đến trước mặt người đàn ông kia.



"Đây là vợ cũ của tôi."



Ánh mắt của Lục Thiên Mặc khẽ liếc qua, nhưng ngay lập tức đã dừng lại trên nét mặt người đàn bà kia.



"Lam Ân Tình?"



Lucas thảng thốt, ông trợn to mắt, không tin vào những lời mà Lục Thiên Mặc vừa thốt ra.



"Cậu...Cậu biết bà ấy?"



Lô Tấn định lên tiếng nói gì đó, nhưng lập tức bị Lục Thiên Mặc cản lại.



"Vậy ông có muốn gặp lại bà ấy không?"



Lucas quay sang nhìn vợ mình, bà ấy đã bị liệt dây thần kinh não bộ khiến bà phải mất đi khả năng nói chuyện, nhưng tai thì vẫn nghe rõ bình thường, những gì hai người nói từ nãy đến giờ tất nhiên bà đã nghe rồi. Bà vui vẻ gật đầu, đưa tay đặt lên tay chồng mình.



Lucas gật đầu, ánh mắt thoáng qua nét buồn bã: "Tôi vẫn luôn tìm cơ hội để tìm lại bà ấy."



"Ừ!" Lục Thiên Mặc gật đầu, ăn lấy vài đũa cơm rồi đứng lên, phun ra vài lời: "Ăn xong rồi thì thu dọn hành lí, cùng tôi về Đài Loan."