Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 17 : Là anh?!

Ngày đăng: 19:16 19/04/20


“Ba!”



“Lão đại!”



Người đàn ông từ cửa bước vào, trên người mặc một bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, chất liệu vải mềm mại, người hiểu biết nhìn vào tất nhiên nhận ra đây không phải loại vải rẻ tiền, caravat sọc màu xanh dương, kết hợp với bộ vest vô cùng hợp mắt. Hơn nữa người đàn ông trước mắt này cũng là một mỹ nam hiếm có, mặc dù ông đã bước vào tuổi tứ tuần nhưng gương mặt ông vẫn điển trai như thường, vừa nhìn vào thì đã biết hồi còn trẻ ông có nợ đào hoa, khiến không ít thiếu nữ vì ông mà say mê.



Mạc Vũ Hiên bất đắc dĩ nhìn Phó Hồng Minh: “Hồng Minh, ở công ty đừng gọi tôi là lão đại, mọi người nghe được sẽ suy nghĩ lung tung.”



“Ha ha, em quên mất!” Phó Hồng Minh cười trừ, khi không có người ngoài ông vẫn gọi Mạc Vũ Hiên một tiếng “lão đại”, dù sao bọn họ quen nhau hai mươi mấy năm, không chỉ là bạn thân mà còn là anh em vào sinh ra tử với nhau. Nếu không phải có Mạc Vũ Hiên, chỉ sợ giờ này ông vẫn đang lăn lộn trong hắc đạo, làm đại ca Minh bang ngày ngày chém giết, sống trong máu tươi, nào có khoảng thời gian yên bình như vậy?!



Mạc Vũ Hiên cũng không nói gì, tính tình Phó Hồng Minh ông cũng hiểu rõ đôi chút, Phó Hồng Minh là người của hắc đạo tất nhiên không giỏi những chuyện giao tiếp, dù sao hắc đạo vốn dĩ thẳng thắng, thà kêu họ cầm dao chém giết, còn hơn bắt họ học những quy tắc cứng ngắt thế này.



Thế nhưng người của hắc đạo lúc nào cũng trọng tình trọng nghĩa, có ơn nhất định sẽ báo đáp, còn hơn những kẻ bạch đạo hai mặt, bề ngoài tốt bụng nhưng trong lòng không biết đang suy tính chuyện gì!



Mạc Tử Yên nghe vậy liền cười trộm, tên gọi “lão đại” này của ba cô xuất phát từ một câu chuyện xưa, khi đó ba cô còn chưa quen mẹ. Hồi đi học Mạc Vũ Hiên có không ít tiếng tăm, trong giới hắc đạo cũng có người biết đến ông, Phó Hồng Minh khi đó là đại ca của Minh bang, nghe danh Mạc Vũ Hiên liền đi thách đấu, đánh đánh đấm đấm một hồi, người thua tất nhiên là Phó Hồng Minh, nhưng Phó Hồng Minh nào đơn giản chịu thua như vậy? Sau đó ngày ngày, Mạc Vũ Hiên bắt đầu có một cái đuôi, Phó Hồng Minh không ngừng thách đấu với ông, một thời gian sau hai người trở thành anh em kết nghĩa, quả thật là không đánh không quen biết. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải nhờ Phó Hồng Minh, Mạc Vũ Hiên chỉ sợ lúc này vẫn còn độc thân, may mắn nhờ có Vân Hinh Như xuất hiện, Mạc Tử Yên cô mới có thể tồn tại trên thế giới này, nói chính xác hơn Phó Hồng Mimh là ông mai của ba mẹ cô.
“Không phải!” Mạc Vũ Hiên lắc đầu, không thể không nói ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí này là Phó Hồng Minh, nếu là bình tất nhiên ông sẽ chọn ông ấy, thế nhưng ông không chỉ là chọn người đến dạy cho con gái mình đơn giản như vậy, dựa vào mệnh lệnh của vợ yêu, nếu để bà biết được người đó là Phó Hồng Minh, chỉ sợ ông khó mà sống qua ngày với Hinh Như.



“Không phải sao?” Mạc Tử Yên nghiêng đầu suy nghĩ, kiếp trước cô cũng không có tiếp quản Mạc thị nên cũng không biết mọi chuyện diễn ra thế nào, trong lòng không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc người đó là ai?!



“Ba đã gọi cho cậu ta, một lát nữa cậu ta sẽ đến.” Dứt lời Mạc Vũ Hiên tiếp tục làm việc, bỏ mặc con gái ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ.



Khoảng mười lăm phút sau, thư ký gọi đến thông báo “Người đó đã đến” Mạc Vũ Hiên đơn giản bảo cho cậu ta vào sau đó liếc mắt nhìn Mạc Tử Yên đang ngồi ăn điểm tâm trên sô pha, nở nụ cười bí hiểm rồi nhìn về phía cửa, Mạc Tử Yên phát hiện nụ cười của ba cô liền không khỏi sợ hãi, trong lòng thấp thởm không yên.



Ba cô từ trước đến nay vốn dĩ rất ít cười, huống hồ nụ cười bí hiểm như vừa nãy... cô không khỏi run lên, cảm giác như bị người khác tính kế khiến Mạc Tử Yên khó chịu, thế nhưng cô vẫn tò mò dõi theo cánh cửa.



“Cạch.” Cánh cửa mở ra, người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, vừa nhìn Mạc Tử Yên liền không khỏi tròn mắt kinh ngạc, trong lòng đủ loại tư vị không nói nên lời.



Là anh?!