Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 54 : Đêm tân hôn

Ngày đăng: 19:17 19/04/20


Ám Dạ Duật như vậy, mang cho cô cảm giác xa lạ nhưng lại không kém phần quen thuộc.



Anh là người thế nào, Mạc Tử Yên không dám khẳng định bản thân mình có thể hiểu rõ tất cả về anh nhưng sống chung từng ấy năm, người xa lạ cũng có thể trở nên quen thuộc, huống hồ là người chung chăn gối, người chồng trên danh nghĩa của mình? Cuộc đời mỗi người phụ nữ đều chỉ mơ ước có một người chồng tốt, cô cũng vậy, mặc dù hôn nhân giữa cô và anh không có tình yêu nhưng trong lòng Mạc Tử Yên, Ám Dạ Duật có một vị trí vô cùng đặc biệt, không có bất kì người nào có thể thay thế được, kể cả Trác Lân.



Con người anh trước giờ luôn ôn hòa nho nhã, tựa như một quý ông lịch lãm, đôi lúc lại mạnh mẽ cứng rắn, trên người đầy cá tính quân nhân, năm năm thời gian, tuy không thể giúp cô quên được Trác Lân nhưng lại giúp cô hiểu rõ về một người khác là anh, đồng thời cũng giúp cô nhận rõ sự thật, đâu mới thật sự là người quan trọng đối với cô. Mạc Tử Yên đã từng thấy qua nhiều vẻ mặt khác của anh nhưng bộ dạng tà mị này, tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bởi sự việc xảy ra trong phòng tắm khi đó cô vẫn chưa quên, chỉ là vẫn có chút không kịp thích nghi.



Anh ôn nhuận như ngọc, điềm tĩnh như nước, cô sớm đã quen thuộc với một Ám Dạ Duật như vậy, cho nên hiện tại mới cảm thấy khó chấp nhận, bởi một con người nghiêm túc như anh thì làm sao có một vẻ mặt tà mị giống Tôn Lãnh Diệt được?



Chẳng lẽ là bởi vì chuyện cô trùng sinh nên dẫn đến dây chuyền thay đổi, không chỉ người khác thay đổi mà ngay cả anh cũng thay đổi?!



“Tiểu Yên, em không chuyên tâm.” Giọng nói kéo cô thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, cô đưa mắt nhìn lại, không biết từ khi nào cô đã nằm trên chiếc giường rộng lớn, mà nội y trên thân thể sớm đã không cánh mà bay.



Cô sửng sốt, hai tay lập tức che lấy thân thể, mặc dù đôi tay bé nhỏ của cô hoàn toàn không thể che lấp được gì, không những thế, hành động của cô càng khiến cho nhũ hoa run lên kịch liệt, chẳng khác nào khiêu kích, khiến người đàn ông đối diện nhịn không được nuốt nước bọt, nếu không phải anh kìm chế tốt thì bây giờ anh đã hóa thành sói, bổ nhào vào người cô.



“Duật, anh...” Tư thế xấu hổ như vậy khiến Mạc Tử Yên không nói được lời nào.



Mạc Tử Yên nằm trên chiếc giường mềm mại, mùi hương nam tính thuộc về đàn ông thoang thoảng bao quanh người cô, người đàn ông dựa sát vào người cô, quần áo thẳng tắp, bên dưới chiếc áo sơ mi trắng là khuôn ngực rộng lớn săn chắc, tư thế nam trên nữ dưới này, khiến người khác không khỏi liên tưởng sâu xa, đặc biệt là khi Mạc Tử Yên không mặc quần áo.



“Bà xã, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta không nên chậm trễ.”



Giọng nói anh như rượu vang, trầm thấp vang bên tai cô, mang theo hương vị nồng nàn, biết rõ là không nên nhưng lại khiến người khác nhịn không được mà trầm luân.



Khi nghe một tiếng “bà xã” này xuất phát từ miệng anh, tận sâu trong linh hôn cô có một sự dao động dữ dội, đầu óc Mạc Tử Yên vẫn chưa kịp tỉnh táo, nhất thời không biết nên làm gì.



Kiếp trước bọn họ chưa từng thân mật như vậy, bởi hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, đối với cô mà nói anh là trách nhiệm, cho dù không yêu anh nhưng một khi đã quyết định kết hôn, Mạc Tử Yên cũng không có ý định ngoại tình với người đàn ông khác. Giúp đỡ Trác Lân để hãm hại anh, là sai lầm của cô nhưng điều đó không có nghĩa là cô ngoại tình, trong thời gian hôn nhân, sự qua lại giữa cô và hắn chỉ là một sự thỏa thuận, cô giúp hắn để đổi lấy tình yêu của hắn, hai người bọn họ hoàn toàn không vượt qua giới hạn, bởi trong lòng Trác Lân đã có một bóng hình xinh đẹp khác, đối với hắn chỉ có cô gái đó mới xứng đáng nhận lấy tình yêu của hắn. Bởi vì không yêu nên dù cô cố gắng thế nào cũng không thể có được trái tim của hắn, đôi bàn tay ngọc ngà của cô trong mắt hắn thì chỉ là bàn tay dơ bẩn của một cô gái không từ thủ đoạn để có được tình yêu của hắn, mỗi lần nắm tay là mỗi lần bài xích, thậm chí Mạc Tử Yên còn cảm thấy rất rõ sự bài xích đó. Mạc Tử Yên từng cho rằng, tất cả mọi đàn ông trên đời đều như nhau nhưng anh thì không, Ám Dạ Duật đồng ý kết hôn với cô, nguyên nhân bên trong thế nào cô không rõ, cô chỉ biết một điều, anh đối xử với cô rất tốt, hai người tương kính như tân, lạnh nhạt thật đấy nhưng lại khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp. Bàn tay mà người đàn ông khác chán ghét chạm vào trong khi anh lại nâng niu như báu vật, cô dùng năm năm thời gian để trả thù anh, còn anh lại dùng năm năm thời gian bước vào trái tim cô.



Lần đầu tiên anh gọi cô là “bà xã” là khi hai người cùng đi đến dự một bữa  tiệc ở Thịnh Thế, đứng trước sự khiêu khích của một đám phụ nữ trong giới giải trí, Mạc Tử Yên im lặng chịu đựng, nhưng đám người này lại được nước lấn tới, không những buông lời khiến người khác khó chịu mà còn cố tình gây sự, đổ rượu vang vào người cô, ý đồ muốn cô xấu mặt. Đúng lúc đó Ám Dạ Duật xuất hiện, anh như hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, ôn hòa nho nhã khiến người khác cảm thấy ấm áp, sự tự tin của anh khiến cô cảm thấy an tâm, khi đó Mạc Tử Yên biết được, người đàn ông này không phải không xứng với cô, mà là cô không xứng đáng với anh.



Thân thể Mac Tử Yên run lên, bừng tỉnh cúi đầu phát hiện anh đang hôn lên từng tấc da thịt của cô, anh như một nhà thám hiểm, đi khai phá một vùng mới chưa có người đặt chân đến, cô có thể cảm nhận được sự run rẩy của thân thể khi nụ hôn anh đặt xuống.


Cô chủ động nâng lên cặp mông trắng, mà anh cũng thừa dịp cái mông của cô lùi về sau, dùng sức đem lửa nóng thô dài dính đầy mật dịch chen vào bên trong, theo độ cong di động, mỗi một lần thân thể tiếp xúc đều phát ra tiếng vang phiến tình và ái muội, hỗn hợp mật dịch bị quấy ra tạo nên tiếng nước, thanh âm dâm mĩ càng kích thích tình dục.



“Duật...” Khoái cảm mãnh liệt làm cho toàn thân cô run lên, trở nên buộc chặt, dâm dịch từ chỗ sâu kín chảy ra mênh mông, mật huyệt nhanh chóng co rút lại, nháy mắt đạt tới cao trào.



Thân thể cô mềm nhuyễn, tê dại khoái cảm khiến cô một chút sức lực cũng không còn, anh nâng người cô lên, thân hình hai người chặt chẽ dán vào nhau, mồ hôi ẩm ướt trên ngực chảy xuống bụng cô, hạ thể hai người cũng kề sát, nam tính thô dài vẫn không ngừng ở trong mật huyệt xỏ xuyên qua lại, một bên luật động mật huyệt, một bên không ngừng đâm vào khối non mềm kia, kích thích mẫn cảm.



“Không... Duật...” Khoái cảm quá sâu làm cho cô phát ra ngâm thành tiếng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, anh nhanh chóng hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn, khoái cảm dưới thân không ngừng tích lũy, cô cảm thấy chính mình sắp không chịu nổi, vách tường hoa truyền đến từng trận co rút mãnh liệt.



Cảm nhận được trong vách tường mãnh liệt co rút lại, anh tăng tốc ra vào, vật thô dài trướng hồng nhiều lần nhập vào trong vách tường hoa.



Thân mình cô mới nếm thử mùi vị tình dục rốt cuộc chịu không nổi sự phóng túng của anh, cả người run lên, trong vách tường hoa truyền đến đau đớn mang theo chua xót khoái cảm, một dòng nước từ trong mật huyệt ồ ồ chảy ra, trước mắt cô lập tức tối sầm.



Cùng lúc đó, anh cũng rống lên một tiếng, nam tính thô dài thật sâu thâm nhập vào hoa huy*t, đôi mắt hiện lên vẻ âm trầm, cặp mông cường tráng run rẩy, chất lỏng nóng phun trào ra, lấp đầy bên trong mật huyệt.



~~~



“Duật...”



Mồ hôi đầm đìa trên trán, hai mắt Mạc Tử Yên nhắm nghiền nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt, miệng vẫn không ngừng thốt lên tên anh, điều này cho thấy cô hiện tại không hề cảm thấy thoải mái.



Một giọt nước mắt rơi xuống, tựa như một đóa hoa rơi trong màn đêm lạnh lẽo không người biết đến, mang cho người khác cảm giác thê lương vô tận.



“Duật, em xin lỗi...”



Trong bóng đêm, ánh mắt người đàn ông lóe lên tia hàn quang, nhìn đến dung nhan cô gái nằm trên giường, tia lạnh lẽo trong mắt nhanh chóng biến mất, anh đưa tay ôm lấy thân thể cô vào lòng, dùng chăn bọc lấy thân hình mềm mại của cô, đặt đầu cô tựa vào cánh tay anh, sau đó đặt một nụ hôn trên trán cô.



Tiếng nức nở của người con gái trong lòng nhỏ dần, hô hấp ổn định trở lại, tuy không có một lời an ủi dỗ dành nhưng người con gái trong lòng vẫn có thể rơi vào giấc ngủ say nồng.



Đêm, chính là như vậy mà kết thúc.