Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Chương 56 : Tiểu tam tìm đến cửa
Ngày đăng: 19:17 19/04/20
Vân Mặc bỗng cảm thấy cô có chút khác biệt so với trước kia nhưng cụ thể là khác ở điểm nào thì hắn lại không giải thích được, nhìn Mạc Tử Yên từ nhỏ đến lớn tính tình cô thế nào Vân Mặc rõ hơn ai hết, một thay đổi nhỏ của cô, những người khác có thể không biết nhưng với hắn, chỉ cần liếc sơ liền có thể nhận ra.
Tính tình cô khá lãnh đạm với người khác nhưng đó vốn không phải tính tiểu thư, tuy cô kiêu ngạo nhưng không phải loại người không nói lí lẽ, càng không phải một người không hiểu chuyện. Tình cảm cậu cháu của hai người vốn dĩ luôn rất tốt, chỉ là mấy năm gần đây không thường xuyên liên lạc, cho nên đối với sự thay đổi của Mạc Tử Yên, Vân Mặc cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
“Con là công chúa nhỏ của cậu, sao cậu có thể không nhớ đến con?” Gương mặt điển trai nở nụ cười, bộ dạng sủng ái xoa đầu cô, nếu không phải đã sớm quen với bộ dạng yêu nghiệt này, chỉ sợ Mạc Tử Yên cũng sẽ giống như bao cô gái khác, đứng trước một soái ca như vậy, tim không đập nhanh, thân thể không có sức lực mới là chuyện lạ!
“Bất quá, con gái đã lớn, lại đã là vợ người khác, trẻ con như vậy không sợ bị chê cười sao?”
Mạc Tử Yên nghe vậy liền không khỏi bĩu môi, tỏ vẻ không đồng ý với lời nói của Vân Mặc, thầm nghĩ trước giờ giữa cô và hắn đâu cần phải câu nệ như vậy? Cô tuy đã lớn nhưng vẫn là cháu gái của hắn, cho dù đã gả cho Ám Dạ Duật thì thế nào, không phải là hắn nói cho dù sau này cô lấy ai thì cô vẫn là công chúa nhỏ của hắn sao?
Mạc Tử Yên từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, trưởng thành dưới sự sủng ái và bảo bọc của Mạc gia và Vân Mặc, tất nhiên trong lòng có suy nghĩ không giống như những người khác, cô có suy nghĩ như vậy, đối với những người khác là trẻ con nhưng cô lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Cô kiêu ngạo, cô thừa nhận, cô có tính khí đại tiểu thư, cô cũng không phủ nhận điều đó, nhưng cô không có xem thường bất kì ai, ngược lại cô đối với họ có thái độ trân trọng là đằng khác. Đối với những người tỏ vẻ bản thân kiên cường, không cần phải dựa vào sự giúp đỡ từ những người khác mà tự mình đi lên, cô cảm thấy không sao cả, cô muốn giúp nhưng họ không cần, thì thôi, chỉ là không nghĩ đến, họ lại lấy điều đó để oán hận cô, cô cũng không phải là chê cười họ, cô chỉ muốn giúp đỡ nhưng họ không hiểu, Mạc Tử Yên cũng không muốn họ hiểu.
Thế giới này nhiều người như vậy, muốn tất cả những người hiểu bản thân mình, không phải là mệt chết sao?!
Một khi bạn không quan trọng, những điều bạn nghĩ về tôi thế nào cũng không có ý nghĩa - trong tiềm thức của cô luôn nghĩ như vậy nên cô mới có thể vì Trác Lân mà không màng đến lòng tự trọng của bản thân, chỉ vì muốn ghi được điểm trong mắt hắn, nhưng là... hết thảy chỉ là bản thân cô tự mình đa tình, nếu cô có thể giác ngộ sớm hơn thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy.
“Cậu nói vậy là không đúng rồi, con bé là con gái, đối với trưởng bối tất nhiên là quyền làm nũng.” Không chỉ Mạc Tử Yên không đồng tình mà Minh Tâm bên cạnh cũng mở miệng phản bác, nói lên tiếng lòng của con dâu.
Con gái vốn là áo bông nhỏ của mẹ, trước kia bà cũng là thiếu nữ, tâm tình Mạc Tử Yên bà tất nhiên hiểu rõ.
Vân Mặc và Ám Dạ Tuấn bên cạnh lấy làm bất đắc dĩ, Vân Mặc nhìn người đàn ông thân là gia trưởng trong nhà nhưng đứng trước mặt phu nhân của ông ấy lại không dám mở miệng thì cũng chỉ có thể lắc đầu. Ám Dạ gia lấy nữ nhân làm chủ, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ?
Minh Tâm mở miệng thay cô khiến Mạc Tử Yên thụ sủng nhược kinh, đối với người mẹ chồng này, cô cũng không dám ôm mộng bà sẽ thích cô, bà chịu chấp nhận cô làm con dâu vốn đã khiến cô rất vui vẻ, trong lòng Mạc Tử Yên vẫn còn có bóng ma kiếp trước, cho nên hiện tại đối với cha mẹ chồng không dám có một chút sai sót nhỏ.
Minh Tâm thân là nữ chủ nhân Ám Dạ gia nhưng bà cũng không khó ở chung, Mạc Tử Yên là con gái của Vân Hinh Như, từ nhỏ bà đã là người mẹ đỡ đầu của cô, cho nên bà vẫn luôn xem cô là con gái mà đối đãi. Là con gái cũng tốt, là con dâu cũng tốt, ngoại trừ tính tình có phần lãnh đạm thì những thứ khác đều hoàn mỹ không chê vào đâu được, cho nên bà vốn rất vừa ý với cô, phù sa không chảy ruộng ngoài, câu nói này Minh Tâm hiểu rõ hơn ai hết, cô gái tốt như vậy, nếu thật sự đem gả ra ngoài thì không bằng để gả cho con trai bà, dù sao con trai bà cũng là một nam nhân khong tồi, đối với điều này Minh Tâm thập phần tin tưởng.
Nhìn hai người phụ nữ hòa thuận trò chuyện với nhau, tâm trạng thấp thỏm lo âu của Vân Mặc cũng giảm xuống không ít, cảm thấy yên tâm hẳn đi. Lúc đầu hắn còn nghĩ cô vì muốn quên đi Trác Lân muốn cam tâm tình nguyện gả cho Ám Dạ Duật, sợ rằng gia đình bên này đối xử không tốt với cô mặc dù nhân phẩm bọn họ không tồi nhưng xem ra là hắn lo lắng quá rồi, cô đã lớn, đối với quyết định của mình cũng phải có một phần trách nhiệm.
Hai người trò chuyện, hai người đàn ông bên cạnh lắng nghe thỉnh thoảng còn chen vào một hai câu, không khí vô cùng hòa hợp.
“Con dậy cũng đã lâu, để mẹ kêu người làm bữa sáng cho con.” Trò chuyện một hồi Minh Tâm liền quên mất chuyện con dâu vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp dùng bữa sáng.
“Quản lý Vương, mọi chuyện không như chị nghĩ đâu, em chỉ là dẫn tiểu thư đến văn phòng tổng tài, cho nên em nghĩ đi thang máy này sẽ nhanh hơn thôi...” Nhân viên tiếp tân vội vàng giải thích, Ám Dạ thị nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mặc dù thang máy trong công ty không ít, lại được trang bị tiên tiến nhưng nhân viên thì nhiều vô số kể, đặc biệt là thời điểm hiện tại, mọi người đều phải nhanh chóng hoàn thành công việc nên thang máy được sử dụng thường xuyên. Nếu là người khác nhân viên tiếp tân liền để họ đi thang máy dành cho nhân viên nhưng người này là em gái tổng tài, tiểu công chúa của Ám Dạ gia, cô làm sao có thể đee cô ấy đi thang máy dành cho nên viên? Nếu tổng tài biết được liệu có đuổi việc cô không?
“Là vị tiểu thư nào mà có đặc quyền như vậy?” Vương Hạ nhíu mày, ánh mắt rơi vào cô gái bên cạnh.
“Quản lý Vương, cô gái này chính là em gái của tổng tài, hiện tại em dẫn cô ấy đến văn phòng tổng tài ngồi đợi...”
“Em gái? Cô có biết mạo danh người khác sẽ có hậu quả gì không?”
“Quản lý Vương, chị đang nói gì vậy? Cô ấy...” Nhân viên tiếp tân sửng sốt, nhìn vẻ mặt của Vương Hạ không giống như đang nói đùa, trái tim cô không khỏi run lên, chẳng lẽ cô gái này không phải em gái tổng tài?!
Thân hình cô gái khẽ run lên, rõ ràng là có phản ứng đối với lời nói của Vương Hạ.
“Tôi không biết cô đang nói gì, tôi không có mạo danh ai cả.”
“Tôi đã từng gặp Ám Dạ Nghiên, bộ dạng không hề giống cô, cô đừng nói với tôi cô là Ám Dạ Nghiên đã phẩu thuật chỉnh sửa lại nhé?” Môi mỏng nhếch lên, ánh mắt cô lộ vẻ châm biếm.
Vương gia tuy không phải gia tộc hàng đầu nhưng giao tình với Ám Dạ gia cũng không tồi, đối với tiểu công chúa của Ám Dạ gia là Ám Dạ Nghiên cô đã gặp mặt không ít lần, cho nên cô không thể không nhận ra Ám Dạ Nghiên được. Mà người trước mắt, nhìn ngang nhìn dọc cũng không có bộ dạng nào giống Ám Dạ Nghiên nhưng lại luôn miệng bảo là em gái của Ám Dạ Duật, Ám Dạ gia ngoại trừ Ám Dạ Nghiên là tiểu thư thì còn một vị tiểu thư thứ hai sao?!
Đáp án chắc chắn là không!
Cho nên người trước mặt là giả mạo!
“Tôi... tôi không phải Ám Dạ Nghiên nhưng tôi đúng là em gái anh ấy...” Ám Dạ Duật có một cô em gái, điều này cô biết, cô đã từng điều tra Ám Dạ Nghiên, cô ấy không thường xuyên lui tới công ty, cho nên số người biết cô ấy sẽ rất ít, mà cô và cô ấy lại trạc tuổi nhau, nếu không phải người quen thì tuyệt đối sẽ không biết, vốn dĩ cô muốn mượn danh phận “tiểu thư Ám Dạ gia” này để có thể tiếp cận anh nhưng hiện tại lại bị cô gái trước mắt phá hư.
“A? Cô thừa nhận bản thân là giả mạo?”
“Tôi... không có giả mạo ai cả, tôi là em họ của anh ấy...”
Nhìn bộ dạng quẫn bách của cô, Vương Hạ cười lạnh: “Hết em gái rồi lại đến em họ, sao cô không nói cô là phu nhân luôn đi?”
“Tiểu tam tìm đến cửa mà còn ngụy biện!”